- Phim “Váy Hồng Tầng 24” đang phát sóng, vai diễn của Kyo đã nhận được những phản hồi tích cực từ khán giả truyền hình, được biết Kyo cũng đang vất vả những cảnh quay đầu tiên cho phim lịch sử Việt Nam “Mùa Lá Đỏ”. Vậy giữa đóng phim và ca hát, anh thích công việc nào hơn?
- Âm nhạc là cái duyên lớn, trong cái duyên lớn đó có cái duyên khác là “điện ảnh”. Tôi vẫn có thể là một ca sĩ kiêm diễn viên, nếu như tôi có trách nhiệm và tôn trọng với cả hai công việc mình chọn làm. Thật sự ca hát là đam mê lớn, còn phim ảnh là thử thách mà bản thân tôi cần trải nghiệm lúc này. Vì tôi học và có khả năng diễn xuất sân khấu và phim ảnh từ nhỏ. Đặc biệt hơn, sau mỗi bộ phim vốn tiếng Việt của tôi được cải thiện nhiều hơn. Tôi học được nhiều từ mới, câu nói hay, ca dao tục ngữ Việt… từ những lời thoại trong phim. Dĩ nhiên điều đó rất vất vả, vì mỗi ngày tôi phải học thuộc hơn 10 trang tiếng Việt. Khi nhận đóng phim, tôi ý thức mình là diễn viên và không muốn có người nhắc thoại khi diễn xuất.
- Có ý kiến cho rằng, Việt Nam đã mang đến cho anh nhiều cơ hội. Vì nếu ở Mỹ, chưa chắc anh có được những thành công như vậy?
- Ở đời này, người ta không thể đoán chính xác được điều gì. Nhưng tôi vẫn phải thừa nhận rằng Việt Nam đã mang đến cho tôi nhiều cơ hội thể hiện đam mê nghệ thuật của mình. Nhưng chúng ta cần phân biệt rằng có được cơ hội là một chuyện, nhưng nắm bắt cơ hội chính là dựa vào năng lực và sự cố gắng của từng người. Trước khi đến Việt Nam tôi cũng có công việc ổn định và cũng tham gia hoạt động nghệ thuật ở Mỹ. Nên tôi nghĩ với tôi và Việt Nam nên gọi là duyên, tôi thích người Việt dùng chữ duyên cho các mối quan hệ.
- Vậy anh có nghĩ “duyên” thì cũng có lúc có thể “hết duyên”, nghĩa là có lúc anh sẽ quay về Mỹ? Nếu trở lại Mỹ điều gì ở Việt Nam khiến anh nhớ nhất?
- Việt Nam là nơi giúp tôi trưởng thành hơn bằng những trải nghiệm mà nếu ở Mỹ tôi không thể nào có được. Những trải nghiệm về văn hoá, ẩm thực, con người và đặc biệt nhất phải nói đến đó là âm nhạc, đó là điều mà tôi không thể nào quên. Chắc là vì cũng nghĩ đến lúc nào đó “hết duyên”, nên tôi đã nghĩ ra hành trình “Nhật ký âm nhạc” cho mình và cho những người yêu mến và ủng hộ tôi trong thời gian hoạt động nghệ thuật tại Việt Nam.
- Anh có thể chia sẻ rõ hơn về hành trình “Nhật ký âm nhạc” của mình?
- Nghĩa là khi có dịp đi lưu diễn đến vùng miền nào của Việt Nam, nếu có điều kiện tôi và bạn bè thường quay lại những hình ảnh đẹp về phong cảnh, con người, ẩm thực… ở nơi đó và kết hợp với âm nhạc Việt thành một video clip âm nhạc, điều này như giúp tôi giữ được những kỷ niệm đẹp với Việt Nam mãi mãi.
Bên cạnh đó, “Nhật ký âm nhạc” còn là món quà mà tôi muốn thực hiện nhằm gửi tặng đến tất cả những ai yêu mến Việt Nam. Ví dụ như sau khi xem qua video clip “Hello Hạ Long”, khán giả cảm thấy tự hào về một kỳ quan Thế giới trên đất nước Việt, còn bạn bè quốc tế thì rất muốn đến với nó để trải nghiệm.
- Chính vì vậy mà anh đã tiếp tục ghi lại những hình ý nghĩa trong một Video clip mới tại Miền Tây trong chuyến lưu diễn gần đây?
- Đúng vậy! Video Clip “Quê Bác Ba Phi” là một “nhật ký âm nhạc” mà tôi trân trọng nhất, vì trong video này tôi muốn chia sẻ tình cảm chân tình của mình đến với con người, cảnh vật… của một vùng đất mà tôi đã gắn bó khi lần đầu đến với Việt Nam. Trong video clip tôi thể hiện ca khúc “Quê Bác Ba Phi” do nhạc sĩ Nguyễn Hà sáng tác, anh Hà cũng nói tính tôi rất giống người Nam Bộ. Qua Video đó, tôi cũng muốn tiếp tục giới thiệu đến bạn bè khắp nơi về một vùng đất mà con người nơi đây rất thân tình, cảnh vật trù phú, bình yên và hiếu khách.
- Nghe anh chia sẻ, chắn chắc anh có rất nhiều kỷ niệm với Miền Tây? Kỷ niệm nào khiến anh nhớ nhất khi thể hiện ca khúc này?
- Khi hát ca khúc này, tôi thấm thía và hiểu từng câu từng chữ vì lời bài hát giống như những gì tôi cảm nhận về nơi đây. Nên có rất nhiều kỷ niệm làm tôi sắp khóc khi quay về những nơi mà ngày xưa tôi từng là một “chàng Tây” nặng 120kg không biết một từ nào của Tiếng Việt ra chợ ê a muốn mua rau mua cá rồi được các chị các cô bán hàng tận tình giúp đỡ. Tôi nhớ về tình yêu với một cô gái miền Tây ngọt ngào tập cho tôi phát âm từng câu tiếng Việt đầu tiên.
Nhớ 3 tháng đầu tôi đau bụng vì uống khác nguồn nước; nhớ tiếng gà, tiếng ghe xuồng, tiếng côn trùng, tiếng rao… và nhớ cái khó khăn thiếu thốn ở một nơi hẻo lánh của một huyện xa xôi tại Hậu Giang. Nên tất cả những hình ảnh trong clip, là những hình ảnh chân thật của những người dân, bạn bè… mà tôi đã từng gắn bó chứ họ không phải là diễn viên.
- Tin rằng sau “Hello Hạ Long”, “Quê Bác Ba Phi”, anh sẽ tiếp tục có những hành trình “nhật ký âm nhạc” khác ý nghĩa và nhiều kỷ niệm với Việt Nam dành tặng cho khán giả?
- Chắc chắn tôi sẽ đi tiếp, hát tiếp và lưu lại… Tôi yêu Việt Nam từ những điều bình dị nhất, không phải là một người Tây thích thú cái lạ lẫm từ đất nước xinh đẹp này nữa, mà tôi đã sống bên trong Việt Nam bằng tình yêu thương và chia sẻ rất chân thành của nhiều người, nên tôi sẽ tiếp tục làm những gì ý nghĩa nhất. Hy vọng là “chữ duyên” giữa tôi và Việt Nam sẽ là một hành trình dài.
- Cảm ơn và chúc Kyo thành công!