"Tôi ngồi chiếu trên chứ!"
- Anh nghĩ sao khi không ít nhạc sĩ từng tuyên bố: "Nhạc Lê Minh Sơn, tôi chẳng thích"?
- Chyện đó cũng bình thường như việc tôi không thích nhạc của ai đó mà thôi. Con người có quyền thích hoặc không thích. Cái quan trọng nhất là người làm văn hóa thì phải cư xử có văn hóa, phải tôn trọng công việc của nhau. Tôi không tranh cơm cướp áo, không cướp vợ của ai cả thì việc gì phải sợ. Với lại, tôi làm nhạc không phải để cho dân trong nghề nghe. Dân trong nghề thì có ai nghe nhau đâu mà hay với chẳng dở.
- Nghĩa là trong nghệ thuật, người nghệ sĩ luôn nghĩ mình là số một, là duy nhất?
- Chỉ có những kẻ hâm mới nghĩ thế!
- Không nghĩ là số 1, nhưng Lê Minh Sơn có tự xếp hạng cho mình chứ?
- Có chứ. Tôi thuộc dạng top trên đấy. 27 tuổi đã có những show riêng, điều mà nhiều nhạc sĩ cả đời cũng không làm được. So với các nhạc sĩ trẻ, là tôi ngồi chiếu trên chứ. Cái vóc của tôi là viết về quê hương đất nước chứ không phải quanh đi quẩn lại cái mấy cái thứ vớ vẩn, anh yêu em, em yêu anh. Ngoài ra, ở Việt Nam, nếu tôi nhận là tay guitar số 2 thì không ai dám nhận mình là số 1 cả. Nếu tôi có “hoắng” lên, nhận mình là số 1 thì không ai dám nhận mình là số 2 cả, vì khoảng cách khá xa. Nếu ai không tin lên sân khấu đọ cùng tôi xem mặt mũi có tái dại đi, chân tay lập bập, đánh toàn tẹt với tịt. Chứ cứ chui trong phòng thu, oánh 2 năm mới ra được một tiếng guitar thì nói làm gì. - Tự nhận mình là thuộc dạng top trên, anh có sợ bị coi là kẻ kiêu ngạo? - Làm cái gì thì cũng phải có niềm tin chứ. Có tin mình thuộc dạng top 1 thì mới cố gắng cho ra những tác phẩm xứng đáng với vị trí của mình. Tôi trân trọng khán giả nhưng không cúi mình trước họ. Trân trọng một cách đầy tự tin và kiêu hãnh. Tôi không phải là người kiêu ngạo đâu. Kiêu hãnh chứ. Một thằng đàn ông như thế này, làm sao không kiêu hãnh được, mặc dù ngày mai có thể lăn đùng ra chết vì bệnh tật. Hơn nữa đức Phật nói rồi "Con người cứ mở miệng là sai". Còn ông Lê Đạt thì nói: Tuổi trẻ phải cho chúng nó nói, chúng nó nói rồi thì chúng nó mới im lặng được. Và trong lúc chúng nó im lặng thì chúng nó mới tìm ra được cái mới. Chứ tuổi trẻ mà im lặng thì hóa ra ông cụ non à. Chán lắm. Cứ để chúng nó nói rồi chúng nó sẽ tự biết nói nhiều thì con chữ nó phình ra. Tốt nhất là hãy để tác phẩm lên tiếng. - Anh bị ghét cũng chỉ vì những phát ngôn kiểu này đấy, anh không biết à? - Âm nhạc và bản chất của Lê Minh Sơn giống như mắm tôm ý. Ai ăn được thì mê tít. Ai không ăn được thì bịt mũi chạy đi nhưng không thể kêu tởm được. Thằng Sơn không bao giờ là điếm hay rẻ tiền cả.
- Sau hai năm ở ẩn, Lê Minh Sơn đột ngột trở lại bằng một liveshow với những bài hát mới mà không có một nhà tài trợ phía sau. Anh có mạo hiểm không? - Tôi sợ lỗ lắm chứ. Nhưng Hà Nội rất ít những đêm nhạc mang dấu ấn cá nhân. Toàn là đêm nhạc của các đoàn, rồi chương trình của TV. Đang nghe nhạc thì bùm một cái, quảng cáo, rồi hết ông này tới ông kia phát biểu. Thế thì còn gọi gì là đêm nhạc nữa. Khán giả của tôi, họ bỏ tiền ra mua vé thì họ phải được đắm chìm trọn vẹn trong không gian âm nhạc. Tổ chức liveshow cũng giống như chinh phục một người đàn bà. Cô ta chạy đấy nhưng mình phải tinh tế để nhận ra cái đuôi của cô ta đang ngoe nguẩy, vẫy gọi mình theo. - Trong câu chuyện của Lê Minh Sơn, không lần nào thiếu bóng dáng của những người đàn bà? - Đàn bà hay chứ. Làm sao có thể sống thiếu đàn bà được. Bạn thấy âm nhạc của tôi chưa, đầy nhục cảm. Tôi viết những câu: “Đồng em xanh mơn man. Cửa em xanh mùi nắng”, hay “Vườn em ngập nắng. Cửa em có hai con chim bồ câu hót bên cửa em thơm mùi nắng”. Hay như trong Hà Nội của tôi ơi sắp ra mắt cũng có câu, “Hà Nội lại có thêm những cô gái xinh tươi, không nói tiếng Kinh, không nói tiếng Việt mà nói tiếng núi rừng. Đêm những tiếng gọi từ nơi hoang dã. Mắt em nhìn về nơi hoang vu. Kìa trắng phau phau hoa cau rụng trước nhà. Kìa trắng phau phau làn da em tắm đêm”. Tôi là thằng rất bậy. Bài nào của tôi, yếu tố tình dục cũng được đặt lên hàng đầu. Nó rất là mãnh liệt. Nhưng không thể cấm đoán được vì tôi viết một cách có văn hóa. - Thích đàn bà, nhưng anh có thích được đàn bà chinh phục không? - Đừng có chinh phục tôi. Nếu thích thì tôi sẽ chinh phục. Mà hay lắm mỗi lần tôi thích một phụ nữ, y như rằng có các thiên thần bay xung quanh. Họ nói rằng: "Này Sơn và chúa đã sinh ra người đàn bà, mày đừng bỏ lỡ cơ hội của tao nhé". - Và thế là anh lao vào vòng xoáy tình ái? - Làm gì mà được may mắn thế. Có phải mình thích là làm được đâu.