Tôi và Hải là bạn cùng thời sinh viên, Hải là một thằng đàn ông rất năng động. Ngay từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường nó đã rất năng động và tự kiếm tiền nuôi bản thân mà không cần đến sự trợ cấp của bố mẹ. Còn những đứa mọt sách như bọn tôi chỉ chăm chú dùi mài kinh sử. Để rồi khi ra trường Hải đã chễm trệ ngồi trên ghế giám đốc do nó tự mở ra còn chúng tôi thì chạy đôn chạy đáo khắp nơi để kiếm việc.
Sau một năm vác hồ sơ gõ cửa rất nhiều công ty nhưng đều nhận được cái lắc đầu khiến tôi dần dần chán nản thất vọng về tấm bằng của mình. Nhưng cuộc sống không cho phép tôi được nghỉ ngơi mà tôi phải lăn vào đời để kiếm tiền nuôi bản thân chứ bố mẹ tôi không còn đủ sức để viện trợ mãi được nữa.
Vậy là tôi phải giấu tấm bằng đại học 4 năm trời cực nhọc vất vả đi để làm công việc phu hồ. Với sức của một thằng thư sinh như tôi làm thì ít nghỉ thì nhiều khiến cho người quản lý thấy khó chịu nên suốt ngày bị quát tháo thậm chí còn bị dọa nếu không cố gắng sẽ cho thôi việc ngay. Vậy là cho dù không đủ sức tôi vẫn phải quên đi bản thân để làm việc rồi cho đến một ngày tôi bị ngất ngay tại chỗ làm vì kiệt sức.
Để rồi trong lúc hình ảnh tôi xấu xí tàn tạ nhất thì gặp Hải bạn thời sinh viên, cậu ta trái ngược với hoàn cảnh của tôi. Một thằng học hành kém nhất lớp luôn bỏ tiết trốn học mỗi lần thi cử thì hầu như các học trình đều phải thi lại, mà giờ đây nó đứng trước mặt tôi với bộ đồ sáng bóng từ trên xuống dưới miệng thì cười toe toét, mọi người thì khúm núm khép nép khi thấy Hải đứng bên cạnh. Hải cười nói oang oang:
- Đúng là trái đất tròn quá, được gặp mày ở đây tao vui lắm, khỏe mau lên chúng mình đi làm một chầu để ôn lại chuyện cũ.
Gặp Hải tôi vui lắm nhưng cũng ngại vô cùng, ngày xưa tôi với Hải tuy ngồi cùng bàn nhưng tôi ghét cái tính ham lợi lộc nhỏ mọn của nó lắm. Suốt ngày chê bai nó học dốt nát kém cỏi lại còn thích quay copy nữa chứ. Vậy mà giờ đây tôi đang phải quỵ lụy để lấy lòng nó thế mới nhục chứ, nhưng số phận là vậy tôi biết làm sao được.
Chỉ sau một đêm nhậu tôi đã biến thành một giám đốc, còn Hải là tổng giám đốc, nó nói:
- Tao rất tin tưởng vào năng lực của mày, chúng ta sẽ hợp sức lại để tạo lên sức mạnh chiếm lĩnh nhiều hợp đồng về tay hơn. Tao sẽ chuyên mảng lo xây dựng công trình, tiếp khách mang hợp đồng về cho công ty còn mày thì quán xuyến chuyện soạn thảo hợp đồng thuế má và giấy tờ khác. Để ghế giám đốc được vững chắc mỗi người có một chút trách nhiệm thì mày phải đóng cổ phần vào đó để chúng ta cùng quản lý.
Hải cho tôi lên làm giám đốc công ty (Ảnh minh họa)
- Thế phải đóng bao nhiêu vậy?
- Ít thôi, gọi là tượng trưng thôi, khoảng 500 triệu đồng.
Tôi nghĩ bụng đến một xu dính túi mình cũng chẳng có, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ, tôi không thể cứ mãi bám lấy bố mẹ được. Hình như Hải đã đoán được khó khăn của tôi nên hạ giọng xuống:
- Tao không cần mày đóng một cục liền lúc đâu, nếu không có mày đóng thành nhiều đợt cũng được.
Nghe Hải nói tôi cũng bớt đi được chút gánh nặng, tôi cũng muốn bám lấy bạn để có cơ hội đổi đời chứ không thể mãi làm cu li được. Ngay hôm sau tôi bảo bố mẹ bán miếng đất ở quê để có tiền đóng góp cổ phần. Thương con bố mẹ làm bất kỳ việc gì vì tôi nên chẳng tiếc gì miếng đất rẻ tiền chỉ hi vọng tôi sớm làm cho mọi người ở nhà được mở mày mở mặt.
Trước mắt tôi góp cho Hải 200 triệu đồng còn phần còn lại để năm sau góp tiếp. Hải rất hài lòng khi tôi giữ đúng chữ tín. Hàng ngày công việc của Hải rất bận rộn chạy long đong cả ngày còn tôi thì ngồi điều hòa mát lạnh làm việc tí là xong mỗi khi rảnh rỗi lại vào mạng chơi game để giết thời gian. Lúc đầu tôi cảm thấy rất hãnh diện với chức vụ giám đốc của mình nhưng dường như tôi không được mọi người trong công ty tôn trọng ngay cả cô thư ký giám đốc cũng trái lệnh tôi. Cứ mỗi khi nhờ cô ấy đi làm việc gì đó là cô ta tỏ khó chịu thậm chí còn cáu gắt:
- Anh có quyền gì mà bắt em đi mua cà phê cho anh chứ?
- Em hãy coi lại vị trí của mình đi, ăn nói không hẳn hoi tôi cho thôi việc ngay lập tức giờ.
- Không biết mèo nào cắn mèo nào đâu.
Chẳng đôi co với đàn bà cho rách chuyện, tôi mang hóa đơn tiền điện sang phòng tài vụ để lấy tiền vậy mà anh ta đâu có nghe lời tôi lại còn nói vênh mặt:
- Anh cứ để đây khi nào anh Hải về rồi ký duyệt em mới xuất tiền chứ chữ ký của anh không có giá trị gì đâu mà ký cho tốn mực.
Nghe anh ta nói tôi giận tím mặt lại chẳng nói được lời nào. Rồi tự đặt câu hỏi cho bản thân không biết chức vụ giám đốc của mình để làm gì đây khi mà ai cũng làm ngơ coi như tôi là người thừa trong công ty này, mà trong mắt họ chỉ có một tổng giám đốc thôi. Đang ngồi buồn rầu rĩ thì Hải xuất hiện tôi liền làm rõ chức vụ của mình để mọi người tôn trọng mình hơn:
- Mình thấy mọi người chẳng ai nghe tiếng nói của một vị giám đốc như mình cả, trong mắt họ chỉ có mỗi cậu thôi. Mình chán với cái ghế này lắm rồi, trong khi cậu bận tối mắt tối mũi mình ngồi chơi game hàng tháng lĩnh lương mình cũng ngại lắm.
- Tùy cậu nếu không thích nữa cậu có thể nghỉ mình chẳng thể níu kéo được bạn đâu.
- Thế bạn cho mình xin lại số tiền đã đóng góp cổ phần vào công ty rồi mình xin nghỉ luôn.
- Cậu mơ à, mình đã lấy số tiền đó trả lương cho cậu hàng tháng rồi còn gì.
- Mình mới làm được có 2 tháng lĩnh lương được có 2 lần mỗi lần có 4 triệu bạc chứ nhiều nhặn gì.
- Cậu nhìn lại bảng lương đã có chữ ký và bạn đã đóng dấu đầy đủ xem mức lương hàng tháng bạn lĩnh bao nhiêu.
Đúng như Hải nói là hàng tháng trong bảng lương tôi lĩnh cả trăm triệu đồng một tháng chứ ít ỏi gì đâu. Há miệng mắc quoai tôi không thể nói được gì nữa khi giấy trắng mực đen đã rõ ràng chỉ biết đó là bài học đầu đời cho thằng mọt sách như tôi. Khi bước vào công ty thì mặt tôi vênh váo hãnh diện đến khi rời khỏi nơi đây quần áo sộc xệch mặt mũi âu sầu đầy đau khổ.
(Ảnh minh họa)
Để rồi 5 năm sau khi nhớ lại sự việc ngày hôm đó tôi lại cảm ơn Hải đã cho tôi một cú sốc tạo động lực cho tôi kiếm được mỗi tháng cả 100 triệu như ngày hôm nay. Chắc nếu không có sự mất mát số tiền lớn như vậy thì tôi vẫn còn là một anh chàng thợ hồ chỉ biết oán hận số phận mà không ý thức được sự tự lực cánh sinh để đổi đời.
Sau mấy tháng làm cho Hải tôi đã đúc kết một chút kinh nghiệm cho mình để tự đứng ra thầu mấy công trình lúc đầu chỉ là những chiếc cống nhỏ tí sau đó có vốn và nhân công tôi mở rộng quy mô để rồi trở thành ông chủ của một công ty lớn có hàng trăm công nhân. Còn Hải với kiểu làm ăn không biết giữ chữ tín luôn dối trước lừa sau, công ty của cậu ta đã sớm bị giải thể rồi, từ đó tôi cũng chẳng nghe thấy tin tức gì về cậu ta nữa.