Không phải tôi thích khoe khoang với mọi người mà đó là sự thật, tôi làm trong công ty này đã 10 năm, tuy là phó giám đốc nhưng đến giám đốc cũng phải nghe theo ý kiến của tôi. Hàng ngày tôi không chỉ lo đối ngoại mà còn lo cả đến từng bữa cơm của công nhân hay tuyển nhân sự. Còn giám đốc của tôi như bù nhìn vậy, ông ấy ngày nào cũng đến công ty nhưng chỉ có trách nhiệm ký kết các giấy tờ mà tôi đã bày sẵn lên bàn.
Giám đốc luôn dành cho tôi những lời khen ngợi như: "Cậu làm việc tốt lắm, cậu có đóng góp rất lớn cho công ty này". Nói thực nếu công ty này mà không có sự nhạy bén trong nắm bắt thị trường như tôi đã phá sản từ lâu chứ chẳng được phát triển mạnh đến cả gần 2 nghìn công nhân và 30 nhân sự như ngày nay.
Tuy là phó giám đốc nhưng đến giám đốc cũng phải nghe theo ý kiến của tôi (Ảnh minh họa)
Trong công ty này các công nhân và nhân viên họ sợ tôi còn hơn cả giám đốc, những ai không nghe lời tôi có thể thẳng tay cắt giảm lương, mạnh là đuổi việc. Chính vì vậy mà nhiều người khôn khéo muốn được vào vị trí ưng ý thì họ chỉ cần thông qua tôi là đủ chứ ai mà cứ cậy nhờ giám đốc mà không được sự đồng ý của tôi chưa chắc đã thành công. Trong một lần xuống xưởng sản xuất tôi bắt gặp một cô công nhân vẻ mặt còn non trẻ đang hý hoáy sửa máy, tôi liền quát:
- Máy hỏng không gọi thợ sửa, cô biết gì mà sửa không cẩn thận lại phá máy của tôi đấy.
- Máy này của công ty giám đốc Danh chứ ông chỉ là người làm thuê thôi.
- Tôi nói cho cô hay, cái ông Danh đó chỉ là bù nhìn tôi đây mới là giám đốc thực sự là người mang lại miếng cơm manh áo cho tất cả mọi người ở đây kể cả cô. Còn cô nếu muốn làm ở đây thì hãy đi làm tờ biên bản về tội cãi lệnh phó giám đốc đi còn không hãy rời khỏi đây ngay lập tức.
- Ông đừng tưởng mình giỏi giang mà hống hách với mọi người, núi cao còn có núi cao hơn.
(Ảnh minh họa)
Cô gái lạnh lùng ném thẳng vào mặt tôi những từ mà cả đời này chưa ai dám nói với tôi, khiến tôi sốc đang định bạt tai cho cái nào ngờ cô ta bỏ đi ngay. Đoán là con bé đó không chịu được áp lực nên bỏ về, thôi mặc xác càng bớt đi một đứa ngang ngạnh khó bảo. Tiếp tục đi tham quan xưởng một lúc sau thấy con bé đó quay lại đi bên cạnh là giám đốc, đoán là có chuyện không hay rồi tôi đến bên giám đốc nói phủ đầu trước:
- Sếp nhìn xưởng mọi người làm việc hăng say không, em gái sao không vào làm đi chạy đi đâu vậy?
- Tôi vừa nghe thấy con gái tôi kể hết về cậu rồi.
- Hả đây là con gái sếp sao? Sao sếp bảo em ấy đi du học và làm bên nước ngoài luôn rồi mà.
- Nó dự định vậy nhưng về nhà thấy cơ ngơi của gia đình lớn quá bố mẹ lại già rồi không tin tưởng được người ngoài nên nó quyết định về quản lý đấy. Tôi đã nghe thấy mọi người phàn nàn về cậu từ lâu rồi, nhưng tôi muốn cho cậu thời gian để sửa chữa nhưng sự kiêu căng của cậu ngày càng quá mức nên bây giờ tôi chính thức cho cậu nghỉ ngay từ hôm nay.
Lời giám đốc vừa kết thúc những tràng vỗ tay rầm rầm của các công nhân vang lên. Tôi không ngờ sau 10 năm cống hiến hết tâm huyết cho công ty bây giờ tôi lại bị đuổi một cách thô bạo thế này. Nghỉ ở công ty đó 1 tháng, tôi cũng đi xin việc nhiều nơi tìm đến các đối tác từng quan hệ mật thiết với họ nhưng tất cả đều lắc đầu với lý do đủ người. Trong người với tấm bằng học hết cấp 3 không có một giấy tờ nào chứng minh cho năng lực của mình, tôi chỉ biết ngậm ngùi cất hồ sơ xin việc mà bước ra đường làm anh chở xe ôm ở tuổi 45. Những ngày chật vật kiếm từng đồng tiền tôi mới hiểu được sai lầm của mình đã mắc phải, đúng là núi cao còn có núi cao hơn đừng bao giờ tự đề cao mình trước người khác.