NAM GIỚI » Tiêu khiển

Mỗi lần về quê nhìn lại mảnh đất của gia đình mà tôi uất hận đến nghẹn cổ họng

Thứ hai, 04/12/2017 09:02

Từ khi có gia đình mọi xích mích bắt đầu nảy sinh. Tôi làm trên thành phố lương tháng cũng được nên có tiền đưa về cho vợ con ăn tiêu và sắm sửa...

Bố mẹ tôi sinh được tôi và một đứa em trai nữa, bố mất sớm một mình mẹ tần tảo nuôi hai chúng tôi lớn lên và lập gia đình. Trước khi có gia đình hai anh em tôi thương yêu nhau lắm, có gì cũng nhường nhịn nhau chẳng bao giờ có sự tranh giành hay ganh tỵ nhau.

Ấy vậy mà từ khi có gia đình mọi xích mích nảy sinh từ đây. Tôi làm trên thành phố lương tháng cũng được nên có tiền đưa về cho vợ con ăn tiêu và sắm sửa cho gia đình. Còn vợ chồng em trai thì chỉ làm nông nghiệp không được dư giả lắm nên thường hằn học với vợ tôi. Em dâu thì cứ mỗi lần nhìn thấy nhà tôi có cái gì mới thì tỏ ra ghen ghét:

- Anh chị có nhiều tiền thế sao không biếu mẹ một ít để mẹ khỏi phải ra đồng làm vất vả.

Từ khi có gia đình mọi xích mích bắt đầu nảy sinh (Ảnh minh họa)

Nghe em dâu nói tôi chẳng vừa tai chút nào liền đốp:

- Em tưởng anh ra ngoài cướp tiền của thiên hạ chắc, anh còn làm vất vả gấp cả chục lần chú thím để có đồng tiền đấy, mẹ còn khỏe thì lao động chút xíu có sao đâu khi nào già rồi anh em tôi tự biết lo không phải nhờ thím dạy.

Không nói được gì nó liền biến mất và vài phút sau đến lượt mẹ tôi sang mắng:

- Vợ chồng mày đừng ỷ giàu có mà bắt nạt em dâu nghe chưa, đứa nào dám chửi con dâu tao có phải con vợ mày không, đúng là đồ mặt dày chị đừng tưởng có tiền là to nhé, sống với nhau phải biết nhìn trước nhìn sau chứ đừng cậy mình có tiền muốn bắt nạt ai thì bắt nạt.

- Mẹ nói đủ chưa mời mẹ về, vợ con không hề nói gì mà con chỉ bảo thím ấy đừng ăn nói hàm hồ.

- Nhân đây tôi cũng xin tuyên bố với anh miếng đất anh chị hiện tại đang ở tôi chỉ chia cho phần đằng trước nhà thôi còn phần đằng sau sẽ thuộc về vợ chồng thằng Hóa, đó là tôi trả công cho vợ chồng nó nuôi tôi đấy.

- Mẹ làm cái gì vậy? Đất này ngày chúng con xây nhà mẹ đã chia rạch ròi cho anh em con rồi sao bây giờ mẹ lại thay đổi vậy? Con có phải là con của mẹ nữa không mà mẹ đối xử bất công thế?

- Nhà anh chị giàu có thế biết đâu sau này sẽ bán miếng đất này đi rồi mua miếng đất trên thành phố ở khi đó mất đất tổ tiên à, nên cứ làm như những gì tôi vừa nói đi.

Nói xong mẹ về thẳng không chịu nghe vợ chồng tôi nói từ thiệt hơn. Đợi khi tôi trở lại thành phố thì thằng em trai cho người sang san phẳng vườn đang trồng những cây bưởi sai trĩu quả. Vợ tôi thì cuống quýt lên gọi điện cho tôi:

- Anh về ngay chú Hóa đang phá hết vườn cây nhà mình rồi cho người xây tường hết miếng đất đằng sau đấy.

- Để mấy hôm nữa anh về sẽ giải quyết.

Mặt tôi giận tím lại cắt không còn giọt máu đúng là mẹ và em không còn coi tôi ra gì nữa, đời thủa có người mẹ nào chia đất cho con rồi lại đòi lại đất chứ. Không còn tâm trí để làm nữa tôi ra bắt xe về thẳng nhà. Cả vườn bưởi xanh tốt nhà tôi biến thành đống gạch vữa, tôi không nín nổi nữa liền đập hết bờ tường thợ đang xây và yêu cầu dừng hết lại và gọi chính quyền xã. Thằng em nghe thấy anh nóng mặt vội vàng chạy ra, tôi thẳng tay tát cho nó một cái để cảnh cáo là anh không chấp nhận cách làm kiểu trẻ con của hai mẹ con. Thấy hai anh em tôi cãi nhau mẹ tôi hùng hổ chạy ra quát:

- Mày mà phá những bức tường kia nữa thì mẹ chết ngay tại đây cho mày phải ân hận cả đời.

Thấy mẹ cầm chắc chiếc kéo trên tay tôi hoảng quá không dám làm gì nữa liền ném cục gạch xuống bực bội bước vào nhà để nhường chỗ cho bọn thợ xây tiếp. Thấy chồng về không làm gì được vợ tôi hỏi:

- Sao mình không gọi chính quyền xuống để họ phân chia lại anh?

- Nếu theo luật thì vợ chồng mình thắng nhưng chiến thắng rồi liệu mẹ con em có thể yên ổn sống những ngày còn lại trên mảnh đất này không với lại nhịn để giữ tình anh em em ạ.

(Ảnh minh họa)

Vậy là miếng đất nhà tôi bị mất một nửa sau như thế quan niệm của các cụ là khuyết hậu đó, một điều chẳng lấy gì là may mắn. Mỗi khi về nhà nhìn thấy miếng đất bị chia cắt mà tôi uất lên tận cổ không biết tỏ cùng ai. Nó như là vết cắt tình mẹ con tình anh em vậy, từ đó dù có đối mặt với mẹ với em nhưng tôi không thể nói được lời nào nữa mà chỉ thấy hận họ, tại sao mọi người lại thay đổi quá vậy?

Để khỏi phải nhìn thấy vết sẹo đó mỗi ngày tôi quyết định chuyển vợ con lên thành phố ở cùng còn miếng đất đó để chờ bán. Nói bán vậy cho hay chứ để cả 7 năm nay rồi ai nhìn vào cũng lắc đầu: "Mảnh đất này cho cũng không ai ở". Mỗi lần có việc về quê tôi lại ghé nhìn ngôi nhà xưa của mình mà thấy đau như cơ thể bị mất một bộ phận nào đó. Chỉ vì một chút đất đai mà anh em mẹ con tôi không nhìn mặt nhau, tại sao lòng người lại hẹp hòi thế chứ.

>> Cứ mỗi lần vợ về chăm bà ngoại tôi đều mắng không tiếc lời để rồi phải xấu hổ khi cầm chiếc túi vợ đưa cho

VA (Theo Giadinhvietnam.com)
Tin nổi bật
Tin cùng chuyên mục
Tin Video
Tin mới