Chào tất cả các bạn. Tôi năm nay đã 30 tuổi. Hiện tại tôi rất muốn lập gia đình. Thế nhưng sao tìm được một người phụ nữ bình thường để lấy làm vợ, tôi cứ cảm giác lại khó khăn với tôi đến thế.
30 tuổi, tôi đã trải qua 3 mối tình với đủ cung bậc tình cảm khác nhau. Nhưng rồi, mọi chuyện chẳng đi đến đâu. Nguyên nhân là vì những người phụ nữ bình thường tôi gặp ban đầu có vẻ rất ổn. Nhưng "thức lâu mới biết đêm dài", càng tiếp xúc, họ càng làm tôi ngán ngẩm.
Thời năm cuối phổ thông trung học, tôi có thích một em tóc dài, hiền lành, nằm trong đội tuyển thi văn của trường. Em vô cùng dịu dàng và nghe lời tôi. Hồi đó yêu sớm bị lên án ghê gớm lắm nên chúng tôi chỉ dám nhìn nhau ngượng ngùng. Căn thời gian gặp nhau ở bãi đỗ xe cũng chỉ để chạm tay nhau hoặc hôn vội một cái đã đủ thích thú, nhớ nhung suốt cả ngày.
Nhưng giấu giấu giếm giếm đến mấy cuối cùng cũng bị phát hiện ra. Ngay lập tức, bố tôi gõ điếu cày vào đầu tôi nạt nộ, liệu mà học hành đi, vài tháng nữa thi không ra gì thì đi làm cửu vạn. Anh trai em cũng đến tìm tôi đe dọa để im cho em học, con nít mà đòi yêu với đương. Thế là tôi nói lời chia tay với em.
Sau khi cho tôi "một chậu" nước mắt ngay tại chỗ, em bắt đầu khủng bố tinh thần tôi. Đầu tiên, em nghỉ học 4 ngày với lý do ốm phải nhập viện khiến tôi phát hoảng. Sau đó là những bức thư được gửi đến đều đặn vào thứ 3 và thứ 6 hàng tuần trong 3 tháng trời. Những lá thư đó mùi mẫn, tha thiết và bi ai đến mức tôi chỉ dám đọc hai lá đầu, về sau tôi ném thẳng vào thùng rác không thương tiếc.
Tôi không thích phụ nữ dây dưa như vậy. Họ quá yếu đuối, bi lụy tình cảm. Cảm thấy trên đời tình yêu là tất cả và sẵn sàng sống chết vì nó. Dù sao đây cũng là tình đầu nên để lại cho tôi nhiều cảm xúc của tuổi học trò nhưng cũng khiến tôi sợ con gái mít ướt từ đó.
Năm thứ 3 đại học, tôi đăng ký vào một lớp Karate. Ngay hôm đầu tiên đến võ đường, tôi nhìn thấy một cô gái xinh xắn, tóc tém, đang tập đấm bao cát. Em đấm mạnh đến mức bao cát di chuyển lên xuống như một con lắc. Tôi bắt đầu chú ý đến em từ đó. Lân la nhờ em chỉ dạy rồi ngỏ lời quen em sau 2 tháng biết nhau.
Thời gian đầu hẹn hò, em như một con chim sẻ bên cạnh tôi, khiến tôi vui vẻ và ngập tràn hạnh phúc. Nhưng dần dần, tôi nhận thấy một vài điều không phù hợp với tiêu chuẩn của mình. Chẳng hạn em luôn mặc quần bò với áo thun rộng thùng thình, khi đi đường em thỉnh thoảng lại đá cái này, cái nọ. Nếu không thì cũng nhảy lên đi ven theo bờ gạch.
Em luôn bá vai bá cổ hoặc đấm nhẹ vào vai tôi như một thằng bạn thân. Đấy chưa phải là chuyện gì to tát. Em còn ngồi “chén anh chén chú” với một đám bạn cùng phòng trọ với tôi trong một buổi tiệc sinh nhật, say khướt rồi ầm ĩ bắt tôi cõng đi dạo ven hồ. Là con gái, nhưng em không ý thức được một chút nào về chuyện say rượu trước mặt bạn trai. Tôi lo sợ tương lai sau này, khi tôi không có bên cạnh, em say thì ai bảo vệ. Lại một lần nữa tôi nhận ra, tính cách của em khác xa hình mẫu về bạn gái trong lòng mình.
Ngày chia tay, em chống nạnh đứng trước mặt tôi hỏi lý do. Tôi trả lời, vì em thiếu nữ tính, em không đủ dịu dàng. Tôi nghe thấy tiếng bẻ cục tay răng rắc. Và khi tôi chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì em đã đánh tôi bầm dập. Mỗi một cú đấm của em đều kèm theo tiếng nghiến răng nghiến lợi, thiếu dịu dàng này, không nữ tính thì sao? Lúc đó tôi không phản kháng, mặc kệ em phát tiết.
Trong đầu tôi chỉ nghĩ đến hình ảnh bao cát bị em đấm đến đong đưa như một con lắc. Em đánh rất mạnh, rất dã man khiến tôi đau ê ẩm cả tháng trời. Nhưng tôi vẫn cảm ơn em, vì em không đấm tôi vào mặt và vì em rất dứt khoát. Sau ngày hôm đó, em hoàn toàn coi tôi như một người xa lạ. Có lẽ em cảm thấy tôi không xứng đáng để em phải buồn hoặc cũng có thể trong từ điển của em chưa bao giờ có chỗ cho từ buồn.
Thời gian học đại học, tôi cũng có để ý đến vài cô bạn cùng trường nữa nhưng không hề hẹn hò hay chính thức yêu đương gì. Cho đến khi ra trường đi làm được hơn 5 năm, tôi quen với một em đồng nghiệp cùng công ty nhưng khác bộ phận.
Em rất xinh đẹp, ăn mặc thời trang, tính cách năng động, ngoại giao giỏi. Em cũng đủ dịu dàng và chiều chuộng tôi mỗi khi hai người ở riêng với nhau. Tôi tự hào khi đưa em đi giới thiệu với bạn bè và họ cũng đánh giá em rất cao. Tôi cứ tưởng bến đỗ của mình là đây nên sau 1 năm yêu nhau, tôi quyết định đưa em về quê giới thiệu với người lớn trong nhà.
Ngày về quê, em ăn mặc rất sành điệu, những món quà em mua rất đắt tiền. Mặc dù tôi đã nhiều lần nói với em rằng, bố mẹ tôi ở quê cũng bình thường thôi. Tôi khuyên em nên giản dị một chút, còn quà cáp thì cũng không cần tốn kém đến vậy. Em cười hì hì bảo phải chu đáo chứ.
Quê tôi nghèo, bố mẹ tôi vẫn sống ở căn nhà kiểu cổ được xây cách đây khá lâu. Em rất thoải mái, tự nhiên trò chuyện cùng bố mẹ tôi. Nhìn ánh mắt mẹ, tôi biết bà không chê gì em. Trên đường về, em liên tục khen quê tôi đẹp, người nhà tôi thân thiện. Trong đầu tôi đã vẽ lên một đám cưới hoành tráng không xa. Tối hôm đó, tôi rất mực dịu dàng với em. Cảm thấy yêu em điên cuồng.
Nhưng ảo tưởng của tôi bị dập tắt không thương tiếc chỉ trong một thời gian ngắn. 2 hôm sau ngày tôi đưa em về ra mắt gia đình, buổi tối tôi đến phòng trọ tìm em đi ăn tối. Vì muốn gây bất ngờ nên tôi không gọi điện trước, tôi còn mua cả một bó hồng để làm vui lòng em. Chưa kịp gõ cửa, tôi đã nghe thấy giọng nam ồm ồm trong phòng em vọng ra. Kẻ đó chất vấn em sao chia tay, chẳng lẽ tiền hắn cho em không đủ để em mua sắm? Tiếng em cũng to không kém, em bảo em muốn lấy chồng. Hỏi hắn có chịu bỏ vợ cưới em không?
Tôi như bị sét đánh ngang tai. Bó hoa hồng bị tôi quăng sang một bên, tay tôi run run đẩy cửa phòng em he hé. Tôi nhìn thấy một gã đàn ông lớn tuổi, ăn mặc sang trọng đang ôm em. Còn em thì khóc lóc yếu ớt trong lòng hắn. Em còn thút thít những lời đầy buồn nôn rằng em yêu hắn nhưng người nhà em ngày đêm thúc giục em lập gia đình, mong hắn hiểu cho khổ tâm của em. Còn gã đàn ông lớn hơn em đến cả chục tuổi kia thì vừa vuốt tóc em vừa bảo chúc em hạnh phúc. Tôi như đang chứng kiến một vở tuồng mà nhân vật bị đưa ra làm trò cười chính là bản thân tôi. Hóa ra tình yêu đẹp, người vợ lý tưởng của tôi có cuộc sống phong phú như vậy đấy.
Tôi không nhảy vào bóc mẽ em ngay lúc đó vì tôi thực sự yêu em. Tôi chỉ đặt lại bó hoa hồng rồi bỏ đi nhưng tôi tin em sẽ hiểu. Hai ngày sau tôi mới nhận được điện thoại xin lỗi của em. Em nói không có mặt mũi nào gặp tôi nên chúng tôi đã chia tay trong âm thầm.
Sau cuộc tình đó, đã hơn 1 năm nay tôi không dám yêu thêm một ai nữa. Nói trắng ra, tôi sợ yêu. Tôi không có tham vọng phải tìm một cô gái xinh đẹp với các tiêu chuẩn này kia cao sang để yêu và làm vợ. Nhưng để tìm được một người phụ nữ bình thường thôi, chỉ cần một chút dịu dàng, một chút cá tính, sống chân thật để cưới làm vợ với tôi cũng khó rồi đây. Tôi quá kém cỏi hay phụ nữ thời nay có vấn đề?