Sau khi đọc tâm sự “Nỗi đau vợ mang lại cho tôi là quá lớn” tôi cũng muốn viết đôi lời. Trước hết xin được cảm ơn chuyên mục đã cho phép chúng tôi nói lên những câu chuyện khó nói của mình và là cầu nối cho những ai có hoàn cảnh giống nhau.
Tôi cũng là một người chồng hèn mọn bất lực khi có vợ ngoại tình. Nhưng anh bạn kia còn biết dùng vũ lực để đối phó nỗi đau. Còn tôi chỉ có thể vui vẻ sống với chiếc sừng trên đầu mà ảo tưởng không bị ai nhìn thấy.
Vợ tôi là người phụ nữ đặc biệt, chúng tôi lấy nhau khi cả hai đều không có gì trong tay. Vậy mà bây giờ cô ấy đã là giám đốc doanh nghiệp, còn tôi vẫn chỉ là anh nhân viên ngồi đuổi muỗi ở cơ quan. Quyền lực và tiền bạc làm vợ tôi thành người đàn bà thép.
Ban đầu tôi còn vui vẻ nhìn cô ấy thành đạt, nhưng về sau lại thấy ganh tỵ và xấu hổ. Làm chồng mà không phải là trụ cột kinh tế nó nhục lắm các bạn ạ. Dần dần cô ấy cũng quên mất vai trò chồng - vợ trong gia đình. Lúc cãi nhau, không hiểu vô tình hay cố ý mà cô ấy nói “trong nhà này không có chồng vợ, ai kiếm tiền giỏi hơn thì người đó làm chủ gia đình”.
Câu nói đó chạm vào tự ái của một thằng chồng như tôi. Nhìn lại mình, lương tháng chỉ bằng 1/5 vợ, ngoài cái nắm đấm và khả năng đàn ông thì không có gì. Tôi thấy nhục vì khả năng kiếm tiền của mình không bằng vợ.
Tự ti và xấu hổ biến tôi thành đàn bà lúc nào không hay. Tôi tự nguyện về nhà sớm lo cơm nước và con cái không cần vợ nhắc nhở. Còn vợ lại leo lên làm chồng, hôm nào cũng họp hành đối tác, chưa bao giờ về trước 10 giờ tối. Tôi không biết những người phụ nữ thành đạt khác có giống vợ tôi không, rồi các nữ chính trị gia, nữ thủ tướng có xem chồng không khác một thằng cu li như thế không.
Biết là nhục nhưng cũng do tôi muốn nhường nhịn. Làm thằng chồng sợ vợ chắc có ích cho xã hội hơn là vũ phu gia trưởng. Nói vậy nhưng tôi vẫn thường nằm mơ được mắng vợ và được vợ nghe lời. Mơ là mơ, lúc thức giấc đến nhìn vợ lâu tôi cũng không dám.
Biết vợ ngoại tình, tôi cũng không tố cáo. Tôi nóng ruột vì ghen, muốn theo dõi rồi hả hê bắt quả tang dằn mặt vợ nhưng lại không dám. Cho dù biết cô ấy đang ở đâu tôi cũng không hỏi hay rình mò. Vì tôi sợ chính mình sẽ bị tổn thương nếu khám phá ra sự thật gã nhân tình kia giàu có và thành đạt hơn mình.
Đó là hai nhát đâm cùng lúc, một vào tình yêu, một vào tự trọng. Làm đàn ông ai cũng muốn che chở cho người phụ nữ của mình. Nhưng khi nhận ra bản thân mình chỉ là một chiếc ô rách, cảm giác nhục và vô dụng cứ dày vò hành hạ tôi.
Không điều tra nhưng tôi biết chắc vợ mình đang qua lại với một nhân vật tầm cỡ. Phụ nữ luôn nhìn lên, cô ấy là giám đốc doanh nghiệp thì anh ta hẳn phải chủ tịch tập đoàn. Chủ tịch tập đoàn và một tên nhân viên công sở quèn, chính tôi còn biết đây là một sự so sánh ngu xuẩn. Vợ chưa nói ly hôn chắc là vì con, cô ấy yêu con tôi rất hiểu.
Cô ấy thương con nên không đá tôi, còn tôi yêu cô ấy nên không ngoại tình. Biết vợ như thế tôi vẫn chung thủy. Bây giờ còn thảm hại hơn là phải xin phép vợ để được sex. Cô ấy bận bù đầu, được người kia đáp ứng đầy đủ nên không cần đến chức năng tối thiểu mà tôi có thể làm được cho cô ấy.
Nhưng tôi lại cần, đôi khi nhịn không được phải xuống nước để động vào vợ. Vợ tôi không từ chối, chỉ nằm im để mặc tôi. Nhiều lúc tôi nghĩ cô ấy đã ngủ trong khi quan hệ, tôi lên xuống như một cái máy với thân xác không hồn của vợ.
Ngồi xuống cà phê, một anh bạn nói hôm trước nhìn thấy vợ tôi ở đâu đó. Anh ấy cố ra vẻ không nghiêm trọng để ngầm thông báo là vợ tôi có thể đang ngoại tình. Tôi nghe ngàn mũi kim đâm râm ran khắp cơ thể nhưng vẫn giả bộ. Nếu tôi dò hỏi thêm có thể anh ta sẽ nói hết ở đâu, khi nào, với ai. Nhưng cái chính là tôi sợ biết nên thôi.
Tôi biết mình chịu đựng như thế đã là giỏi. Nhưng bây giờ đứng trước mặt vợ tôi còn không dám thở dài. Chuyện công ty cô ấy không bao giờ kể vì chúng tôi làm trái ngành, tôi chỉ có thể âm thầm chia sẻ việc nhà với cô ấy.
Từ chỗ làm tôi thường về thẳng nhà, tôi sợ rẽ ngang dọc sẽ vô tình bắt gặp vợ với người đó. Tôi trốn tránh bằng mọi cách để không bị tổn thương thêm nữa. Tổn thương thì không nhưng tổn thọ chắc chắn là có. Tôi thấy suy kiệt cả tinh thần lẫn thể xác. Đêm nằm thấy nghẹt thở vì bóng vợ quá lớn, sáng ra thì không dám đối mặt vì sợ vợ đòi ly hôn. Có lẽ tôi đang chết chứ không đang sống.
Các bạn cứ thỏa sức chửi tôi ngu, đần hay bất tài vô dụng gì đó đi. Một thằng như tôi suốt đời chỉ biết nhu nhược không bao giờ sáng mắt ra được đâu. Nhắm mắt hay mở mắt tôi đều mơ một hạnh phúc bé cỏn con có vợ dịu dàng dựa vào vai tôi và xem tôi là chỗ dựa của cô ấy.