Ở công ty, tôi là người đàn ông được mọi người vô cùng ngưỡng mộ lẫn đố kỵ. Tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu, trong thời gian 4 năm học tại trường tôi thường xuyên tham gia các hoạt động xã hội, giao lưu với bạn bè quốc tế, với những thành tích đó tôi dễ dàng được nhận vào làm ở một công ty nước ngoài.
Mới hơn 30 tuổi đầu tôi đã lên chức trưởng phòng một công ty lớn. Khi đến tuổi kết hôn tôi lại may mắn quen được vợ tôi, cô ấy là cựu tiếp viên hàng không bây giờ đang làm giám đốc bộ phận nhân sự của một công ty có vốn đầu tư nước ngoài.
Sau khi kết hôn không lâu, hai vợ chồng đã mua được một ngôi nhà rộng hơn 100m2. 1 năm sau khi kết hôn, chúng tôi có bé trai đầu lòng thông minh, hoạt bát. Và sau đó 1 năm dành dụm chúng tôi mua được một chiếc xe hơi. Tôi hiện đang có một cuộc sống hạnh phúc với nhà sang, xế xịn, vợ đẹp, con ngoan khiến ai cũng phải ao ước.
Vợ tôi vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng, nhưng thói đời là vậy khi chưa có được thì mong ngóng, thèm thuồng, khi có rồi thì người ta cũng chẳng biết quý trọng, tôi bắt đầu cảm thấy tình cảm vợ chồng nhạt nhòa theo thời gian. Sau khi có xe hơi, tan làm không tránh khỏi việc đồng nghiệp ngồi nhờ xe tôi đi về, ngồi trên xe tôi nhiều nhất là cô thư ký trẻ mới đến làm việc ở công ty không lâu. Nhà cô ấy ở gần khu XX, cùng đường đi về nhà tôi.
Cô thư ký vừa tốt nghiệp đại học, đang ở trong độ tuổi thanh xuân mơn mởn. Làm việc ở công ty chúng tôi, thu nhập hàng tháng cũng kha khá, với số tiền đấy cô ấy cũng đầu tư ăn mặc chăm sóc bản thân, với hình tượng là một cô gái gợi cảm thời thượng.
Trái tim bắt đầu lung lay, mặc dù vẫn chưa đến mức làm gì có lỗi với vợ, nhưng tôi biết rằng đó chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi. Về đến nhà, nhìn thấy vợ nhẹ nhàng đút cơm cho con trai, trong lòng tôi cũng cảm thấy có chút day dứt. Tuy nhiên, trong đầu tôi vẫn không thôi nghĩ đến hình ảnh cô thư ký.
Vào một ngày mùa hè, tôi vừa rời khỏi phòng làm việc, đi xuống đánh xe ra khỏi gara, và đương nhiên ngồi trên xe bên cạnh tôi không ai khác ngoài cô thư ký trẻ. Bởi vì lúc chúng tôi đi về, đang là giờ cao điểm, mọi người đang lũ lượt tan làm về nhà nên đường rất đông và cũng không hiểu hôm đấy là ngày gì mà lại tắc đường lâu đến như thế.
Đến lúc 7h tối tôi vẫn còn đang vật lộn với tắc đường, đúng lúc đó vợ tôi gọi điện thoại đến nói rằng cô ấy đã đi bộ về nhà, cũng đã đi đón con về rồi, cô ấy hỏi tôi xem liệu mấy giờ thì có thể về đến nhà. Tôi cũng không biết đến lúc nào có thể về được đến nhà, nên bảo cô ấy cứ ăn cơm rồi nghỉ ngơi sớm đi sau đó dập máy.
Sau đó, tôi quay sang, thì nhìn thấy cô thư ký trẻ vừa kêu nóng vừa cởi áo ngoài ra, và bên trong là chiếc áo sơ mi bó sát người làm lộ ra những đường cong cơ thể chết người. Trên xe có điều hòa, làm gì nóng đâu nhỉ, lẽ nào cô ấy đang bật đèn xanh cho tôi, lẽ nào trong tình cảnh tắc đường này tôi nên làm gì đó. Những ý nghĩ đó cứ luẩn quẩn trong đầu tôi...
Lúc đang chuẩn bị đáp lại ám hiệu của cô thư ký thì chuông điện thoại lại reo lên, là một người bạn của tôi, anh ta cũng đang ở trên đường, cũng gặp cảnh tắc đường giống tôi, nên tiện thể gọi điện đến bàn chuyện công việc luôn. Tôi cũng đành phải miễn cưỡng tiếp chuyện cậu ta, bỏ rơi cô thư ký một mình.
Thoắt cái đã 8h, xe vẫn nhích từ từ từng bước giữa dòng xe cộ đông nghìn nghịt. Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với cậu bạn, tôi đang định quay sang mở lời với cô thư ký , thì vợ tôi lại gọi điện thoại đến hỏi tôi đã đi đến đâu rồi. Tôi bực mình bảo đang ở chỗ ABC. Dập máy, tôi nhẹ nhàng luồn tay vào tóc cô thư ký, vai cô ấy cử động, tay tôi tuột xuống.
Tôi không biết là do cô ấy có ý cự tuyệt hay là do tôi hành động hấp tấp quá hay thế nào đấy? Tôi đành tạm dừng cử chỉ táo bạo đó lại, và bắt đầu thay đổi chủ đề, tôi bật một đĩa CD và mở bài hát của Celine Dion trong phim "Titanic", sau một lúc rào đón chúng tôi cũng nói đến chủ đề tình yêu, và sau đó phần còn lại sẽ là những ám chỉ của tôi và phản ứng của cô thư ký. Trong đầu tôi đang mường tượng đến những viễn cảnh tươi đẹp thì……
Đúng vào thời điểm quan trọng này, điện thoại lại một lần nữa reo lên, vẫn là vợ tôi. Cô ấy lại hỏi tôi đã đi đến đâu rồi, tôi kiềm chế để không hét lên trong điện thoại rằng tôi đã gần đến cầu XX rồi. Vợ vui mừng reo lên : "May quá, mệt chết đi được, cuối cùng cũng tìm thấy anh rồi. Em đã đi đến cầu XX rồi. Em sợ anh đợi lâu đói bụng nên mang súp gà đựng trong bình thủy đến cho anh chống đói, nhưng em sợ đi xe lại không gặp được anh, nên em đành men theo vỉa hè đi bộ ra đây tìm anh. Đúng rồi, em đi bộ bên phía tay phải đường của anh nha. Nhìn biển số xe hoa hết cả mắt. Hì Hì. Thế nhá, em dập máy đây."
Dập máy, tôi bắt đầu thấy bàng hoàng, vợ tôi đi bộ từ nhà đến đây chỉ để mang cho tôi một bát súp vì sợ tôi bị đói, còn tôi thì sao ? Ở trong xe chỉ chăm chăm nghĩ cách giở trò với người phụ nữ khác. Tôi không xứng đáng làm một thằng đàn ông.
Nhìn thấy mặt tôi tối sầm lại, cô thư ký hỏi tôi : "Không phải vừa nãy anh muốn nói với em nàng Rose trong tâm trí anh là ai ư. Bây giờ anh nói đi". Tôi nhìn vào đôi mắt cô ấy, nhấn mạnh từng chữ và nói : "Là vợ anh, người vợ mà chỉ vì lo anh bị đói đã đi bộ từ nhà đến đây chỉ để mang cho anh một bát súp."
Từ xa đã nhìn thấy vợ đang đi bộ trên vỉa hè, tôi ra sức bấm còi, vợ nhìn thấy xe tôi liền vui vẻ vẫy vẫy tay. Tôi dừng xe lại bên đường. mở cửa bước ra chạy đến ôm lấy vợ. Lúc trở lại xe, đã thấy cô thư ký lặng lẽ chuyển xuống ngồi ghế phía sau. Tôi giới thiệu với vợ cô ấy là đồng nghiệp của tôi, vợ tôi cũng rất nhiệt tình mời cô ấy uống một bát súp nóng . Bát súp gà thơm phức, nóng hổi đã khiến cho tôi như bừng tỉnh sau một cơn mê, tôi thầm nghĩ trong lòng rất may tôi chưa làm gì có lỗi với vợ.
Sau khi ăn no, tôi hỏi vợ : "Con đâu em ?" .Vợ cười trả lời : "Em cho con ăn xong rồi, bây giờ con đang ở nhà chơi với bà, chắc là con đang đợi bố mẹ về đấy !!"
"Em chưa ăn cơm à ?" Tôi lặng người.
"Em định ăn cùng anh, nhưng anh còn có bạn nữa, hai người cứ ăn trước, lát nữa em về ăn sau cũng được".
Đi đến chân cầu cô thư ký xuống xe, 10 phút sau, tôi nhận được một tin nhắn từ cô ấy. Tin nhắn viết rằng : "Anh thật có phúc mới có được một người vợ tốt như vậy, thật may em chưa làm gì có lỗi với vợ anh, em đã ăn bát súp vốn dĩ thuộc về cô ấy nên sẽ tuyệt đối không thể cướp đi người đàn ông thuộc về cô ấy. Em thừa nhận em đã thất bại, vợ anh là người phụ nữ đáng để bất cứ người đàn ông nào cũng phải trân trọng cả cuộc đời."
Vợ hỏi tôi ai nhắn tin vậy ? Tôi mỉm cười trả lời : "Là cô thư ký nhắn tin, cô ấy khen em nấu súp rất ngon, khen anh có mắt nhìn người, lấy được một người vợ tốt như em". Vợ mỉm cười ngọt ngào, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai tôi, và tôi cũng hôn nhẹ lên trán vợ. Nụ hôn này, vào một đêm đông lạnh lẽo cùng bát súp nóng hổi đã khiến tôi hiểu được rằng: Tôi rất có phúc ba đời mới lấy được em làm vợ.
Mỗi người phụ nữ là một thiên thần, khi cô ấy rơi vào vòng xoáy tình yêu với một người đàn ông, cô ấy sẽ bẻ gãy đôi cánh và bay đến thế gian, bởi vậy đàn ông đừng bao giờ làm tổn thương người phụ nữ bên cạnh họ, bởi vì cô ấy đã không còn cánh để bay về trời nữa rồi.
Hãy trân trọng người phụ nữ thường nổi cáu với bạn, hãy trân trọng người phụ nữ thường càm ràm với bạn, bởi vì trong thế giới này, ngoài bố mẹ bạn ra, sẽ không có ai đối xử tốt với bạn hơn cả với bản thân mình thế đâu. Học cách trân trọng. Trân trọng người phụ nữ bên cạnh, người mà bạn ngày càng cảm thấy phiền phức. Bởi vì một khi mất đi, sẽ không bao giờ tìm lại được.
"Hãy học cách trân trọng, biết ơn những gì bạn đang có, trước khi thời gian dạy cho bạn biết phải trân trọng những gì bạn đã từng có !"