Từ nấu cơm, rửa bát, lau nhà, phơi quần áo,…đều một tay tôi làm. Nhiều ngày đi làm về muộn, vợ về trước mà cô ấy chỉ ngồi xem điện thoại chờ chồng về nấu cơm, tôi tức lắm nên đã góp ý cho vợ, cô ấy không tiếp thu mà còn giận dỗi bỏ về nhà ngoại.
Mỗi lần vợ giận, tôi lại phải muối mặt sang nhà mẹ vợ xin lỗi năn nỉ và nghe những lời chỉ trích của mẹ vợ. Lần nào mẹ vợ cũng lảm nhảm bảo lương tôi thấp thế thì ở nhà làm nội chợ, chăm sóc vợ bầu, bà sẽ trả tiền lương cho đỡ khỏi phải tìm ô sin. Nghe những lời nói đó tôi nhục lắm nhưng vì hạnh phúc gia đình đành nhẫn nhịn chịu đựng.
Một lần mẹ tôi ra chơi, bố mẹ vợ cũng đến, mọi người trò chuyện đến 11h trưa, mẹ tôi bảo vợ chồng tôi đi nấu cơm thịt con gà mà bà mới mang lên làm quà. Vợ tôi vẫn thản nhiên ngồi lướt web, không đáp lời mẹ chồng, tôi vội nói đỡ giúp vợ là cô ấy bầu bì nên sợ vào bếp.
Đang lấy gạo nấu cơm thì nghe thấy mẹ vợ nói: “Nhà tôi thiếu gì tiền, mua gì chẳng được, lần sau bà không phải mang cái của nợ kia đến làm dơ nhà con gái tôi”. Ở quê mẹ tôi nổi tiếng là ghê gớm nên bà cũng chẳng chịu thua mà đáp lại bà mẹ vợ.
(Ảnh minh họa)
Mẹ tôi bảo từ trước đến nay cứ ngỡ con trai lấy được vợ giàu như chuột sa chĩnh gạo, ai ngờ lại là ô sin cho kẻ giàu. Mẹ vợ chen ngang nói là vợ tôi lấy đâu chẳng được chồng, không có tôi thì sẽ có người khác, bà còn nói là cũng thấy xấu mặt khi con gái lấy được một người chồng đần.
Nghe đến đây tôi nhịn hết nổi, liền ném cả nồi cơm điện xuống nền nhà trong sự kinh sợ của mọi người. Tôi tức giận nói thẳng là chịu hết cảnh làm rể nhà giàu rồi, ly dị sớm cho khỏe.
Nói xong tôi bỏ nhà ra đi, còn mẹ tôi cũng bỏ về quê ngay lúc đó. Bố mẹ tôi ở quê ủng hộ tôi ly dị vợ, còn vợ tôi thì tỏ ra hối hận và hứa sẽ học làm mọi việc nhà để trở thành người vợ ngoan, không bao giờ khinh thường chồng nữa.
Là đàn ông mà không là trụ cột gia đình thì không xứng là phái mạnh.