Vậy là đã hơn 3 tháng kể từ ngày tôi biết vợ là bồ nhí của sếp. Tôi vẫn im lặng. Một sự im lặng đáng khinh và đáng thương. Tôi vẫn không biết mình phải làm gì trong hoàn cảnh này. Vợ tôi có lỗi nhưng cũng có công.
Tôi không biết mình phải trách cứ hay cảm ơn về sự hi sinh sai lầm này của vợ. Thế nên, tôi cứ im lặng, im lặng và chờ cho thời gian qua đi, trả lại cho tổ ấm của tôi sự bình yên sau giông bão.
Hơn 1 năm trước, tôi bất chấp lời khuyên can của gia đình, đặc biệt là vợ, tôi lao vào làm ăn một cách liều lĩnh. Ai cũng bảo tôi quá ngông cuồng. Nhưng tôi mặc kệ hết.
Tôi cho rằng đàn ông phải có gan thì mới giàu. Nhưng giấc mơ hão thiếu thực tế đó của tôi đã phải trả giá đắt. Chỉ đúng nửa năm sau, tôi vỡ nợ, số tiền thiếu người ta lên đến cả nửa tỉ đồng.
Hơn 3 tháng kể từ ngày tôi biết vợ là bồ nhí của sếp. Tôi vẫn im lặng. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi bán nhà đi, mua một căn khác nhỏ bằng nửa căn trước đây nhưng vẫn không đủ. Lúc làm ăn, tôi toàn mượn tiền của dân có máu mặt nên giờ không trả được sẽ khó lòng mà sống yên ổn.
Không còn cách nào khác, vợ tôi bảo để cô ấy lo. Thú thật lúc đó tôi cũng chẳng nghĩ được nhiều, miễn sao có tiền trả nợ là được.
Hơn 1 tuần sau, vợ tôi cầm về khoảng hơn 300 triệu. 200 triệu dùng để trả nợ cho tôi, còn hơn 100 triệu dùng để làm vốn cho tôi kinh doanh trở lại.
Cầm số tiền vợ đưa, tôi rơi nước mắt. Tôi thầm cảm ơn cuộc đời vì đã cho mình một người vợ tào khang, bên tôi những tháng ngày hoạn nạn nhất.
Tôi thầm cảm ơn cuộc đời vì đã cho mình một người vợ tào khang, bên tôi những tháng ngày hoạn nạn nhất. (Ảnh minh họa)
Gạt đi nỗi buồn, tôi bắt đầu làm ăn trở lại. Mặc dù số tiền kiếm được không nhiều như mộng tưởng trước đây nhưng nó dần khiến kinh tế khôi phục trở lại. Quan trọng hơn là tôi cũng có thêm niềm tin vào bản thân mình.
Tôi có nhiều lần hỏi vợ về khoản tiền mượn ai, cô ấy chỉ nói vay chạy khắp ở bên đằng ngoại, bao giờ có cô ấy sẽ trả dần. Tôi cũng đinh ninh là thế.
Nhưng rồi, khi những buổi tan tầm vợ về muộn hơn thường lệ, những buổi “họp đột xuất” tăng lên, những lần đi công tác dài ngắn khác nhau xuất hiện ngày một nhiều, tôi bắt đầu nghi ngờ. Tôi đoán vợ tôi có bồ.
Mọi việc chỉ thực sự sáng tỏ khi tôi đọc được dòng tin nhắn gửi đến máy vợ tôi. Thì ra, khoản tiền mà cô ấy có được là thù lao cho một bản hợp đồng làm người tình của tay giám đốc tại cơ quan. Họ sẽ cặp với nhau cho tới khi ông ta hết kì hạn ở ngoài này và chuyển vào Sài Gòn.
Thì ra, khoản tiền mà cô ấy có được là thù lao cho một bản hợp đồng làm người tình của tay giám đốc tại cơ quan. (Ảnh minh họa)
Kể từ hôm biết sự việc, tôi vẫn im lặng. Tôi đấu tranh dữ dội không biết phải làm gì cho đúng. Trách ai bây giờ? Cô ấy có tội nhưng cũng có công. Chính tôi chứ không phải ai khác đẩy vợ mình vào cái hoàn cảnh nhơ nhớp ấy. Bản thân cô ấy chắc cũng phải đau khổ và dằn vặt lắm.
Thân là đàn ông, trụ cột gia đình, tôi đã chẳng những không lo được cho vợ sống sung sướng mà đã khiến cô ấy phải bán rẻ bản thân mình theo cách hèn hạ ấy, tôi lấy tư cách gì để mà trách cứ đây?
Vậy là mặc cho việc mình bị cắm sừng, tôi vẫn cặm cụi làm việc. Thậm chí nhiều khi cô ấy cần tôi chở đi “công tác”, tôi cũng đưa. Tôi chỉ cầu mong mọi việc sớm chấm dứt để tôi có thể cùng vợ vun vén cho cái gia đình này.
Bí mật của cô ấy, tôi cũng nguyện là một gã chồng khờ không biết gì để vợ không bị dày vò bởi cái quá khứ đau buồn này.