Cùng là đàn ông với nhau, mà sao tôi đọc bài tâm sự "Chia tay bạn gái vì 3 tháng quan hệ thả phanh mà không dính bầu" của anh làm tôi thấy khó chịu quá.
Tôi hiểu cách nhìn phụ nữ khi anh gặp hết cô này đến cô kia toàn là dạng đào mỏ. Chán lắm anh ơi. Tôi cũng hơn 30 rồi, cũng gặp không thiếu hạng gái như vậy. Nhưng duy chỉ có 1 cô bạn gái khiến tôi cứ phân vân suy nghĩ, nuối tiếc và có 1 chút gì đó là oán hận chính bản thân tôi nữa.
Tôi thấy anh đã chia tay bạn gái vì 1 lý do trời ơi đất hỡi như tôi ngày xưa. Và đến tận bây giờ, tôi vẫn ăn không ngon, ngủ không yên khi nhớ vể cô ấy. Anh xem qua chuyện của tôi rồi suy nghĩ thật kỹ, đừng để sau này mình phải hối hận vì đánh mất đi người tốt thật sự với mình.
Tự nhìn nhận về bản thân, tôi là 1 người thành đạt và cũng khá là có ngoại hình. Là đàn ông, khi đạt được công danh và tiền bạc theo ý mình rồi thì tôi bắt đầu để tâm đến chuyện gia đình.
Tôi từng trải qua không ít mối tình, từ những cô gái tuổi teen cho đến những cô đang có việc làm ổn định. Càng trải qua nhiều mối tình, tôi càng chán ngán. Con gái thời nay sao mà dễ trao thân cho người ta thế. Tặng cho vài món quà đắt tiền thì việc lên giường trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết.
Và vì quá dễ dàng nên tôi biết chắc đó đều là "hàng" dùng rồi cả. Lấy vợ là phải lấy vợ còn trinh. Tôi thế này mà phải dùng lại hàng xài rồi của thằng khác sao?! Đó là những suy nghĩ chắc nịch của tôi 5 năm về trước. Nhưng hiện tại, nó đang bị rung rinh.
5 năm trước, tôi quen em khi em chuyển ra làm ở chi nhánh công ty tôi ở Hà Nội. Em không đẹp như những cô hot girl son phấn lòe loẹt như bây giờ, cũng không phải dạng đanh đá mà giả ngoan hiền như phần lớn các cô gái khác. Em tự nhiên như 1 cơn gió nhẹ thoáng qua. Và em cũng như gió, chỉ thoáng qua đời tôi thật chóng vánh.
Tại thời điểm đó, tôi không để mắt lắm tới em. Em không quá sắc sảo, không bắt mắt, không nói líu lo linh hoạt nhưng những cô gái khác. Em khá là mờ nhạt trong mắt tôi. Nhưng làm việc chung với em ngày qua ngày, tôi không thể không dành một sự chú ý đặc biệt cho cô gái miền Nam này.
Và khi tôi chú ý đến em, tôi biết rằng tôi muốn em. Và khi tôi muốn bất cứ thứ gì, tôi sẽ tìm mọi cách để có nó cho bằng được. Với bao nhiêu kinh nghiệm tình trường, em đã sà vào lòng tôi sau 5 tháng.
Thành thật mà nói, đó là khoảng thời gian lâu nhất tôi từng bỏ ra để cưa 1 cô gái. Nhưng thời gian càng lâu, tôi càng cảm thấy trân trọng em và những tình cảm đó. Hơn nữa, tôi đã quan sát và nhận thấy em sống kín tiếng, khẽ khàng và duyên dáng. Tôi chắc mẩm em đủ chuẩn làm vợ tôi rồi.
Quen với em tôi không tốn tiền quà cáp nhiều như với những cô gái khác. Em giản dị và chân thật. Đó cũng là lần đầu tôi có cảm giác hạnh phúc, sung sướng khi yêu một người con gái.
Sau 6 tháng, tôi cũng dụ dỗ được em lên giường. Lúc này tôi điên tiết khi phát hiện em chẳng còn cái ngàn vàng như tôi vẫn nghĩ. Người con gái tôi vẫn luôn tôn sùng là thánh thiện đã dơ bẩn rồi. Trong lúc giận quá mất khôn, tôi đã bạt tai em. Giờ nghĩ lại, tôi hối hận vô cùng.
Sau lúc đó, đối với tôi, em chỉ như là cái nhà vệ sinh công cộng để tôi xả lúc buồn chán. Tôi vẫn nhớ như in ánh mắt của em lúc đó, nhưng thật lòng, tôi vẫn không thể lý giải được những suy nghĩ ẩn sâu trong đó. Đó không phải là nỗi sợ hãi khi bị tôi phát hiện là em không còn trinh, cũng không phải là sự giận dữ. Có lẽ đó là thất vọng đan xen vào hàng tỉ tỉ các thứ cảm xúc khác mà thằng đàn ông ngu muội như tôi không thể nào biết hết được.
Và em xin về làm lại ở chi nhánh trong Nam. Em ra đi không lời báo trước. Hay có lẽ là do tôi đã không cho em cơ hội để nói. Tôi đã chẳng hề quan tâm. Lúc em vừa đi, tôi cảm thấy thanh thản, mãn nguyện và tự đắc với ý nghĩ làm em phải xấu hổ vì tấm thân dơ bẩn của mình.
Nhưng từ từ, cảm giác trống vắng làm tôi không thể thoải mái và thoả mãn được quá lâu. Mọi thứ xung quanh đều làm tôi nhớ đến em. Lúc đó, tôi cứ nghĩ mình quá căm phẫn khi bị em lừa đau như thế nên mãi vẫn chưa quên được.
Không lâu sau đó, tôi lại lao vào công cuộc tìm kiếm vợ trinh 1 cách vô nghĩ. Với tôi lúc đó, vợ tôi chỉ cần là phụ nữ không xấu và phải còn trinh là đủ. Trời thương nên đã cho tôi gặp được. Niềm hoan hỉ khi là người đầu tiên của 1 đứa con gái khiến tôi tự mãn vô cùng. Cô bé này cũng biết rõ mình đã đủ tiêu chuẩn làm vợ tôi nên cũng nhắc khéo không ít lần. Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại chần chờ, dây dưa, kéo dài thời gian như thế.
Ông trời cũng quả trêu ngươi người ta. Vừa sau Tết, tôi có chuyến công tác phải vào thăm chi nhánh trong Nam. Và đúng như tôi nghĩ, tôi lại gặp em. Tôi cứ tưởng em sẽ gầy gò, héo úa, sẽ nhục nhã ê chề khi gặp tôi. Tôi tưởng em sẽ không dám nhìn tôi vì sự xấu hổ đã dám dâng lên cho tôi tấm thân không còn trong trắng đó.
Nhưng không, em xinh đẹp hơn trước, tươi vui hơn trước. Em nhìn thẳng vào mắt tôi, kiêu hãnh và tự tin làm tôi có chút lúng túng. Tôi đã nghĩ, dù gì cũng chỉ là hàng đã qua sử dụng, không phải tiếc là gì, còn một cô vợ còn trinh đang chờ mình về cưới cơ mà.
Nghĩ đến đó, bỗng như tôi hơi chột dạ và nhói lòng. Tối hôm đó, tôi nằm mơ tôi lấy vợ, và vợ tôi chính là em. Rồi tôi nghe tin là em sắp cưới. 2 tuần nữa là em lên xe hoa. Trong tôi lúc này ngổn ngang với những suy nghĩ trái ngược nhau. Tôi đau lòng, tôi tiếc nuối, tôi bực mình vì người phụ nữ của tôi sắp thuộc về người khác và tôi khinh rẻ cặp đôi đó.
Tôi nhìn thấy em tay trong tay, tươi cười với chồng sắp cưới mà sôi máu lên. Ai cho phép em được lấy người khác chứ? Đúng là thứ con gái lăng loàn. Đã từng là của tôi, giờ lại sắp dâng hiến cho thằng khác. Tôi khinh em. Và tôi cũng khinh rẻ chồng tương lai của em.
Tôi cười thầm cho số phận của 1 thằng đàn ông đi làm bò nhai lại. Nhưng càng tìm nhiều từ ngữ để chửi bới em, lòng tôi lại càng nhói, càng đau thắt lại. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình nữa. Trong 1 phút mất khôn, tôi đã hẹn riêng chồng tươi lai của em ra 1 góc "khuyên giải".
Tôi nói cho anh ta biết em đã từng thuộc về tôi, và lúc đó em đã không còn trinh trắng. Tôi "khuyên" anh ta nên bỏ em đi, đừng lấy cái thứ như vậy làm gì. Thật không ngờ, phản ứng của anh ta nằm ngoài dự tính của tôi.
Từng lời từng chữ của anh ta hằn sâu trong đầu của tôi như thế này: "Thì ra anh là người mà bé My từng kể. Nhưng anh tệ hơn so với những gì tôi được nghe nhiều đấy. Nói gì thì nói, tôi cũng phải cảm ơn anh, vì anh buông My ra nên tôi mới có cơ hội tìm được người tốt như My.
Chuyện cũ của My, My đã kể cho tôi nghe hết. Người mà tôi cưới là My của hiện tại, và chung sống với My của tương lai nên tôi không để tâm lắm về chuyện quá khứ cô ấy đã yêu ai như thế nào. Nhưng tôi thành thật khuyên anh là đừng bao giờ đi bêu rếu My như thế nữa. 5 năm trước không phải là đàn ông thì bây giờ cũng nên trưởng thành đi!".
Anh ta nói như vậy là có ý gì cơ chứ? Đồ nhai lại mà còn chê bai ý tốt của tôi sao?! Ấm ức, nhưng từng câu từng chữ cứ in trong đầu tôi, rồi ánh mắt em nhìn tôi ngày xưa cũng ám ảnh tôi từng giờ.
Tôi biết em là 1 người rất tốt, nếu không nói quá là hoàn hảo nhất trong những người tôi từng yêu. Em cũng là người tôi yêu nhất. Và tôi chợt nhận ra, tôi đang ghen, ghen đến điên cuồng vì tôi còn yêu em nhiều lắm.
Nhưng biết làm sao bây giờ, tôi đã đẩy em ra xa tôi một cách ngu xuẩn, thô bạo với ý nghĩ em càng tổn thương tôi càng vui. Giờ tôi đang cố làm em tổn thương một lần nữa để chồng em bỏ em, và em có thể quay về với tôi. Nhưng anh ta nói đúng, tôi hèn hạ quá. Tôi đã làm mất em vì cái gì thế này?