NAM GIỚI » Đàn ông yêu

Chiều người yêu cũng là cái tội sao?

Thứ hai, 24/03/2014 09:24

Mẹ và chị hai tôi cứ sợ tôi quá cưng chiều, nàng sẽ trèo lên đầu, lên cổ tôi; nhưng thú thật, nếu cưới được nàng thì dù nàng muốn trèo lên đầu hay lên chỗ nào khác tôi cũng vui lòng.

     Tôi nghĩ mình thật xui xẻo khi bị mẹ và chị hai bắt gặp tại trận đang đi cùng Tuyết Anh ngoài đường. Nói xui xẻo là vì ít khi nào mẹ tôi ra khỏi nhà mà lại đi xa như vậy. Bộ Sài Gòn hết chỗ ăn, chỗ chơi rồi hay sao mà xuống tận quận 10 vậy trời!

Hôm đó tôi chở Tuyết Anh đi ăn hủ tiếu sa tế ngoài Chợ Lớn về. Xe đang chạy bon bon thì tắt máy. Tôi nhảy xuống, gồng mình đỡ để xe khỏi ngã vì người yêu tôi vẫn ngồi nguyên trên xe.

Tôi hoàn toàn có thể thông cảm cho Tuyết Anh bởi hôm đó nàng mang giày mới, giày lại cao đến 8 phân nên chân nàng bị đau. Tôi biết điều đó ngay khi ghé vô quán hủ tiếu. Người yêu tôi nhăn nhó vì đau khiến tôi phải dìu từng bước trước ánh mắt dò xét của mọi người. Tô hủ tiếu hôm đó mất ngon một nửa.

Cái xui còn theo đuổi tôi đến tận đường về. May mà xe bị ngộp xăng chớ nếu bị xẹp vỏ thì cái thân ròm của tôi không biết làm sao mà dắt nổi chiếc xe xẹp bánh mà trên đó chất thêm một người! Nếu như hôm đó có ai thấy một gã đàn ông còng lưng dắt xe trên đường Ngô Gia Tự, quận 10; trên xe có một cô gái mặc váy, mang giày cao gót ngồi vắt vẻo, mặt tươi như hoa thì đó chính là tôi. Thật tình là khi xe dừng đèn đỏ, tôi đã nghe giọng ai đó sát bên tai: “Nhìn thật chướng, sao không nhảy xuống đi mà ngồi đó bắt người ta đẩy như vậy?”. Tôi nghe mà chẳng bận tâm. Họ đâu biết người yêu tôi đau chân đâu mà nói này, nói nọ?

Tôi đang gắng sức dẫn xe đi tìm chỗ để sửa thì bất ngờ bị một chiếc xe máy tấp vô trước mặt. Suýt chút nữa thì tôi mất trớn bị ngã. Tôi kinh hoàng khi nhận ra… mẹ tôi từ trên xe bước xuống. Khi đó Tuyết Anh vẫn nguyên đay, nguyên kiện trên xe. Thú thật là chính tôi cũng chưa bao giờ thấy có ai giống như mình lúc đó.

Mẹ tôi nắm lấy cổ xe, trừng mắt nhìn Tuyết Anh: “Bộ cháu không có chân hả? Xuống ngay!”. Vừa nói mẹ tôi vừa túm lấy Tuyết Anh kéo xuống khiến người yêu tôi loạng choạng suýt ngã. Nàng lí nhí gì đó mà tôi nghe không rõ.

Đến lượt chị hai tôi đay nghiến: “Em giỏi quá hén, ở nhà không làm động móng tay, vậy mà ra đường làm trâu ngựa cho người ta”. Quay sang Tuyết Anh, chị hai tôi sầm mặt: “Cô có phải là con người hay không vậy? Dắt chiếc xe đã mệt, đằng này cô lại ngồi chình ình trên đó, thật chướng. Tôi nghĩ cả nước này chắc có một người lành lặn mà hành xử như cô. Chưa là gì cả mà cô đã trèo lên đầu nó như vậy, mai mốt lấy về chắc nó để cô lên bàn thờ mà thờ”.

Tôi nói với mẹ: “Thôi, để con kêu taxi cho Tuyết Anh về, mẹ với chị hai đừng nói nữa”. Tôi gọi taxi cho Tuyết Anh. Chờ nàng lên xe rồi, tôi mới nói với chị hai: “Chị thật độc mồm, độc miệng. Cô ấy mang giày mới, lại cao quá nên chân bị đau, đàn bà con gái với nhau sao không thông cảm?”. Chị hai tôi nguýt dài: “Nói ra là bênh chằm chặp! Rước cái thứ đó về để nó trèo lên đầu mày mà ngồi à? Dẹp đi, mẹ với chị từ lâu đã không ưa cái cô tiểu thư nửa mùa đó, nghèo mà cứ học đòi làm sang”.

Có gì đâu mà chị hai tôi lại nặng lời như vậy chứ? Tuyết Anh là con một, con cưng nên dẫu nhà có nghèo thì cha mẹ nàng cũng cưng con như trứng, hứng như hứng hoa. Tiểu thư thì đã sao? Nàng nghèo nhưng nàng đẹp, rất đẹp; đẹp từ làn da, giọng nói, tướng tá, nét mặt, mái tóc…

Trời ơi, tôi phải làm sao để dung hòa giữa hai bên tình và hiếu đây? (Ảnh minh họa)

Người yêu tôi là dân Pleiku chính gốc nên “má đỏ, môi hồng”, tôi không phải yêu mà là si mê nàng. Bất cứ điều gì làm nàng vui là tôi sẵn sàng, kể cả chuyện để nàng trên chiếc xe xẹp bánh để đẩy đi. Tôi nghĩ, nếu mai mốt cưới nàng về, tôi sẽ không để nàng làm động móng tay. Tôi sẽ làm hết chuyện trong ngoài để nàng không phải vất vả, không phải hao mòn sức khỏe và sắc vóc… Nếu cưới được nàng thì dù nàng muốn trèo lên đầu hay lên chỗ nào khác tôi cũng vui lòng.

Ấy vậy mà bây giờ ước muốn của cả đời tôi có nguy cơ tan thành mây khói. Lấy lý do bị mẹ và chị tôi làm nhục giữa “bàn dân thiên hạ” nên Tuyết Anh quyết liệt đòi chia tay. Nàng bảo: “Bây giờ chưa là gì cả mà họ còn đối xử với em như vậy; mai mốt trở thành con dâu, chắc họ xem em như ô-sin quá. Thôi, em chả dại”. Tôi năn nỉ: “Em lấy anh và sống với anh chớ có sống với họ đâu mà lo? Nếu em sợ, cưới xong, chúng mình dọn ra ở riêng liền”. Nhưng người yêu tôi vẫn khăng khăng: “Thôi, em sợ lắm”.

Tôi cứ tưởng Tuyết Anh làm nũng thế thôi, nào ngờ nàng vẫn kiên định lập trường. Nàng nói rằng quen tôi hơn 1 năm đã đủ để nàng hiểu và quyết định. Nàng không chọn tôi không phải vì bản thân tôi mà vì cha mẹ, anh chị tôi. “Mẹ và chị hai anh cứ sợ anh bị em trèo lên đầu, lên cổ. Nhà anh hắc ám muốn chết, cứ nghĩ đến phải sống chung với họ là em đã sởn tóc gáy”.

Nghe nàng nói vậy, tôi đâm giận mẹ và chị hai tôi. Nếu họ đừng nặng lời với người yêu tôi thì bây giờ tôi đâu khốn khổ như vầy? Họ không phải là tôi nên không đau khổ, còn tôi mỗi ngày trôi qua mà Tuyết Anh chưa hết giận thì tôi còn ăn không ngon, ngủ không yên.

Đã vậy chị hai tôi còn lải nhải mãi bên tai: “Đàn bà con gái gì mà đểnh đoảng, tới nhà bạn trai chơi mà cứ ngồi ở phòng khách bắt người ta phục vụ; ăn cơm xong không biết lau bàn, rửa chén; nói năng thì cứ õng à, õng ẹo… Bỏ nó đi rồi chị kiếm cho cô khác còn ngon hơn gấp mấy lần…”. Nghe mà bực mình. Đễnh đoãng gì thì cũng là của tôi chớ của họ đâu mà họ lo? Người yêu của người ta, tự dưng xúi bỏ là sao?

Tôi giận mẹ và chị hai tôi nhưng tôi không thể dứt tình với họ để chạy theo tiếng gọi của tình yêu. Đơn giản là vì nếu ra khỏi nhà, tôi sẽ không biết làm gì để sống? Đến giờ dù đã đi làm nhưng tôi vẫn phải ngửa tay nhận “viện trợ” từ mẹ và chị hai bởi đồng lương công chức của tôi không thể nào đủ để chi xài. Mà tôi thì không biết ăn hối lộ.

Trời ơi, tôi phải làm sao để dung hòa giữa hai bên tình và hiếu đây? Được yêu và làm tất cả cho người mình yêu là hạnh phúc mà không phải ai cũng có, thế mà sao những người thân yêu của tôi lại cho đó là tội tình?

     

Hn.24h.com.vn