Tôi kết hôn cách đây hơn 12 năm, vợ tôi là 1 người hiền lành, đảm đang. Có lẽ tôi sẽ chẳng thể tìm được 1 ai tốt như cô ấy. 12 năm chung sống với nhau, chúng tôi đã có 2 mặt con chung, 1 trai, 1 gái ngoan ngoãn. Cứ nghĩ cuộc đời như vậy là đủ mãn nguyện, hạnh phúc.
Nhưng rồi, chính tôi, cái kẻ tồi tệ này đã cướp đi mẹ của các con, cướp đi người vợ của mình chỉ bằng 1 câu nói. Vợ tôi là Thảo, trước kia vợ cũng xinh xắn, dáng người hơi nhỏ nên rất đáng yêu. Tôi yêu vợ ngay cái nhìn đầu tiên, khi nhìn thấy cô gái buông tóc dài đen nhánh cùng với đôi chân nhỏ xinh đang đi dọc hành lang trong khuôn viên trường.
Ngày đó, tôi là sinh viên năm cuối, còn vợ là sinh viên năm nhất mới vào trường. Tôi hí hửng mang tiếng là đàn anh, đàn chị tới chỉ vợ hết chỗ này đến chỗ kia. Rồi dần dần nhận được cảm tình của vợ, tôi mới xin số, làm quen rồi ngỏ lời. Nào ngờ vợ cũng đồng ý tôi ngay khi tôi hỏi, tôi vui lắm, thật sự không biết diễn tả sao niềm vui của mình.
Tình yêu ấy bền chặt, đẹp lắm. Năm đó tôi ra trường rồi đi làm, đợi vợ học xong để được cưới quả thật là 1 hành trình khổ kể không hết. Đàn ông ai cũng có tham vọng, có ham muốn cá nhân. Nhưng yêu vợ, vợ bắt tôi nhịn suốt cả 4 năm tôi vẫn phải cắn răng đồng ý. Đến ngày cưới vợ về, vợ mặc chiếc váy cưới trắng tinh khôi, tân hôn nhìn giọt máu đỏ tươi trên ga giường ấy càng khiến tôi trân trọng người phụ nữ của đời mình.
Nhưng rồi, cái sự trân trọng ấy cũng chỉ dừng ở năm thứ 12, khi vợ sinh cho tôi hai đứa con cũng là lúc thân hình vợ sồ sề hết cả. Lúc mang bầu con gái, vợ vẫn còn lấy lại được vóc dáng sau sinh. Nhưng đến thằng cu Bin thì vợ chỉ sợ con thiếu sữa nên cứ ăn lấy ăn để. Tôi có đôi lần cũng khuyến khích vợ ăn vì nghĩ tốt cho con. Nhưng rồi hình như vợ ăn quá nhiều thì phải, ăn gấp đôi cả phần ăn của tôi chứ chẳng ít. Có khi tôi phải bảo vợ nấu nhiều cơm lên, vì vợ ăn hết cả phần của mình. Cứ thế vợ càng ngày càng nấu nhiều cơm khiến tôi phát sợ.
Chỉ trong 3 năm trở lại đây, vợ béo chẳng khác gì mấy bà bụng bự lên chương trình bước nhảy ngàn cân gì đó. Tôi phải nhắc vợ rằng “Vợ cố gắng giữ eo 1 chút, chứ như thế chồng không dẫn vợ đi ra ngoài nữa đâu mà dẫn 1 người khác đấy”. Cứ ngỡ chỉ là nhắc chơi, nhưng nào ngờ điều đó lại thành sự thật. Tôi cặp ngay với 1 cô nhân viên trong công ty. Cô gái ấy không xinh xắn, nhưng người khúc nào ra khúc nấy khiến tôi chết mê, chết mệt. Cứ thế tôi lao đầu vào mối tình vụng trộm mà không hề để ý đến bất kì ai. Không còn thời gian quan tâm đến vợ con thêm nữa.
Vậy là vợ ra đi, tôi đau đớn gào khóc tên vợ.(Ảnh minh họa)
Về đến nhà, nhìn vợ béo ú tôi chẳng buồn động vào người chứ đừng nói đến ân ái. Thật sự thì tôi đã lâu lắm chẳng thèm nhìn vợ lấy 1 cái, chỉ vì nhìn thấy gương mặt núng nính mỡ ấy khiến tôi phát khiếp lên được. Tôi cặp bồ được gần 3 tháng, mải miết với bồ vì mới bắt đầu và cũng đang thời kì mặn nồng nhất thì hôm đó đang cùng nhân tình vào nhà nghỉ mới bắt đầu nhập cuộc thì cái Hoài, con gái lớn nhà tôi năm nay đã gần 10 tuổi gọi điện. Gọi bằng số vợ nên mãi tôi mới nghe, đã định không nghe rồi nhưng chẳng hiểu sao tôi lại bắt máy. Tôi chết đứng khi nghe tiếng con nói:
- Bố ơi, bố về nhà ngay đi, mẹ ốm nặng lắm. – tôi nghe thấy tiếng hai đứa con khóc lóc ầm ĩ, tôi vội vàng mặc quần áo lại, bỏ nhân tình ở đó, tôi phóng xe như điên về nhà.
Về đến nhà, lao vào phòng nhìn thấy vợ nằm đó. Tôi ôm lấy vợ khóc, sao người cô ấy lại gầy đến vậy, bộ quần áo rộng thùng thình đến thế sao. Vợ thấy tôi về lờ mờ mở đôi mắt, tôi nói vợ rằng:
- Đợi chồng, chồng đưa vợ đi viện nhé, vợ ốm sao không nói cho chồng biết.
- Đừng đi chồng ạ, vợ không sao đâu. Chồng sờ người vợ xem, đây này, chỗ bụng này, cuối cùng vợ cũng gầy được như chồng muốn rồi.
Tôi nắm lấy tay vợ bật khóc, chỉ vì muốn giảm béo mà vợ để người mình ốm đến thế. Hóa ra 3 tháng nay, từ ngày tôi có bồ, vợ biết nên đã giảm béo để kéo tôi lại, nhưng chưa thể làm được điều đó, cánh tay vợ buông thõng, bỏ rơi khỏi bàn tay tôi đang nắm. Vậy là vợ ra đi, tôi đau đớn gào khóc tên vợ. Nhưng mãi mãi chẳng bao giờ vợ tỉnh dậy được nữa.
Đến giờ, vợ đã mất được hơn 2 năm, nhưng mỗi ngày nhìn lên tấm ảnh trên bàn thờ hình ảnh vợ nở nụ cười tươi mãn nguyện trước khi ra đi đó vẫn mãi ám ảnh tôi. Tôi là gã đàn ông khốn nạn, tôi không thể đem vợ về, chỉ có thể hứa sẽ cố gắng chăm sóc hai con nên người để đền tội với vợ ở nơi phương xa.