1. Những năm 80, anh họ tôi xa vợ con sang Nga hợp tác lao động với ước mơ đổi đời. Anh là mẫu đàn ông được nhiều phụ nữ ao ước: đẹp trai, hiểu biết, nhạy bén trong kinh doanh. Lăn lộn vài năm bên xứ người, anh có cả một đội ngũ nhân công cho mình, kể cả người bản xứ. Một, hai năm anh mới tranh thủ về thăm vợ con được một lần vào dịp Tết. Phần lớn tiền kiếm được, anh gom góp gửi hết về cho vợ. Chị dâu nhỏ hơn anh cả chục tuổi, ở nhà túc tắc làm nhân viên “bàn giấy”, nhờ có tiền chồng gửi về, ba mẹ con sống sung túc hơn hẳn những người khác. Thiếu thốn tình cảm, chị có tình nhân trẻ, là một sinh viên ở tỉnh lên thành phố trọ học. Những đồng tiền mồ hôi nước mắt của anh gửi về bị cặp tình nhân này phá tán hết. Hai đứa con không được quan tâm chăm sóc, dạy dỗ nên lười học, khó bảo. Sau tám năm tha phương, anh tôi trở về, tay trắng vẫn hoàn trắng tay. Anh rời thành phố, đưa hai con về quê làm lại từ đầu. Anh muốn xa hẳn nơi hằn dấu của sự phản bội...
2. Khu chung cư tôi ở có một gia đình nhỏ, mẹ chồng, nàng dâu cùng hai đứa trẻ sống với nhau. Cuối tuần anh con trai bà cụ mới về, khi đó gia đình họ có vẻ hòa thuận, êm ấm. Đầu tuần, anh ấy lại rời nhà đi làm xa, cũng phải năm bảy chục cây số. Lúc đó, không khí gia đình trở lại như cũ. Bà cụ suốt ngày tìm “tội” con dâu mà mắng. Bà đã ngoài 70 nhưng còn cứng cáp, nhất là giọng nói của bà, cứ ra rả suốt ngày. Chẳng nghe chị con dâu nói lại điều gì, nhưng hình như vì thế mà bà càng kiếm chuyện.
Chị là giáo viên, đến trường ăn mặc cũng phải tươm tất, gọn gàng nhưng không yên với mẹ chồng. Bà liếc háy: “Chồng đi làm xa cực khổ, ở nhà chưng diện cho thằng nào ngắm?”. Chị vẫn gắng nhẫn nhịn. Sáng nào chị cũng dậy sớm lo bữa sáng, chuẩn bị bữa trưa cho mẹ chồng rồi mới vội vã dẫn chiếc xe đạp ra cổng đưa thằng con lớn đi học, thằng con nhỏ vào mẫu giáo. Thế mà có lần chị bắt gặp bà cụ đang loay hoay mở van cho bánh xe xì hết hơi. Chị uất ức, nước mắt ứa ra, chỉ biết kêu trời.
Bà cụ chỉ có mình anh, chị không muốn anh khó xử nên cố nhịn. Đến khi đã chịu không nổi, chị về khóc với chồng, anh trầm ngâm một lát rồi bảo: “Anh chỉ có mình mẹ, em ráng chiều bà”. Chị nghe như mình sắp chết đuối mà không biết bấu víu vào đâu. Khổ nỗi, lúc anh ở nhà bà cụ lại tỏ ra rất tử tế với chị, có lẽ vì vậy mà anh không tin những gì chị nói?
Chị stress nặng. Trong một phút yếu lòng, chị ngã vào vai một anh đồng nghiệp vẫn thường quan tâm, giúp đỡ chị. Chị say nắng người đàn ông đó lúc nào không hay...
3. Chỗ tôi tập thể hình có một phụ nữ mới đến tập gym. Chị tên Vân, trạc tuổi tôi, 40 tuổi. Đó là một phụ nữ mặn mà, năng động, cuốn hút. Vợ chồng Vân có cửa hàng trang trí nội thất, buổi sáng chị tranh thủ đến tập để giữ dáng. Khi đã thân thiết, Vân bảo cuộc sống của chị buồn tẻ, chán ngắt, chồng kiệm lời, chẳng biết chuyện trò, có khi cả ngày vợ chồng chẳng nói với nhau câu nào. Nhìn vào đôi mắt đẹp như có ma lực của Vân, tôi như cậu trai mới lớn đỏ mặt, bối rối. Mấy lần Vân kêu tôi chở đi chơi đâu đó xa thành phố một chút để thư giãn, tôi ngại nên bảo chị đưa chồng cùng đi, biết đâu cuộc “đổi gió” này sẽ “cải thiện” tình trạng hiện nay của vợ chồng chị. Tôi cũng rủ thêm anh bạn thân cùng đi với vợ chồng Vân.
Gặp chồng Vân, tôi thấy anh là một người hiền lành, ít nói, và... nể vợ. Nhìn họ, ai cũng thấy rõ Vân làm “sếp” chồng, chắc chắn mọi chuyện trong nhà đều do chị đạo diễn. Vân có vẻ coi thường chồng ra mặt. Sau chuyến đi, Vân ít trò chuyện với tôi như trước, cũng không quan tâm hỏi han chuyện này, chuyện nọ nữa.
Hôm qua, tôi vừa đến phòng tập thì nghe ồn ào. Một phụ nữ đang hùng hổ túm tóc Vân, mắng Vân là con hồ ly giựt chồng. Vân chẳng vừa, cũng vung tay loạn xạ. Tôi định vào can bỗng nhận ra người đàn bà đánh ghen chính là vợ anh bạn thân đã cùng tôi đi chơi với vợ chồng Vân hôm nào.
4. Quân, bạn tôi là dân công trình nên chẳng mấy khi được ở nhà với vợ con. Quân giàu từ trong trứng. Vợ Quân đẹp, nghe nói ngày xưa Quân phải “cưa” mãi mới được. Quân không cho vợ đi làm. Vợ chồng anh sống trong một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố, anh thuê người làm chăm sóc nhà cửa và hai con trai nhỏ để vợ đỡ vất vả. Một chiều đến chơi nhà Quân chỉ thấy ba bố con với chị người làm, hỏi thì Quân bảo vợ đi học Anh văn cho khuây khỏa.
Gần chín giờ đêm vợ Quân mới về, cô bảo học Anh văn xong còn tập aerobic, rồi đi ăn tối với bạn bè. Nhìn vợ Quân trẻ trung, xì-tin rồi nhìn bạn mình, tôi thấy họ khác nhau quá. Quân đi công trình, ăn nhậu riết bụng bự, quần áo lại lè phè nên trông hai người cứ một trời một vực. Nhưng Quân nháy mắt cười tự tin: “Không sao đâu! Sểnh khỏi tay tớ có mà... đói!”.
Bẵng đi một thời gian, vợ Quân bỏ nhà theo nhân tình. Quân ly hôn và nuôi hai thằng con.
* * *
Tôi đã gặp những người đàn bà ngoại tình như thế và bị ám ảnh, cảm thấy mất lòng tin. Tôi lên án những người đàn bà ngoại tình, chê trách họ không chung thủy, không biết giữ mình để cho gia đình tan nát, con cái bất hạnh. Nhưng, chị Hai tôi bảo, đừng lên án họ quá gay gắt như thế. Họ cũng đáng thương. Họ không phải là thánh. Trái tim của họ bằng máu thịt chứ không phải bằng sắt đá, họ cần được yêu thương, che chở, sẻ chia; cần được cảm thông, thấu hiểu và đối xử công bằng... Người chồng không cho họ điều đó là đã đẩy họ đến gần hơn những “cơn say nắng”. Sự ngoại tình của những người đàn bà ít nhiều có phần lỗi của người bạn đời. Cái lỗi ấy, có thể là vô tình bỏ mặc họ đợi chờ mòn mỏi, loay hoay một mình quá lâu trong dòng đời đầy cạm bẫy; có thể là sự dửng dưng, vô tâm, thiếu trách nhiệm trong việc giải quyết xung đột gia đình khiến họ mệt mỏi, thất vọng. Đó cũng có thể là sự chủ quan, vô tình tạo điều kiện cho người đàn bà của mình sa ngã. Và đôi khi sự yếu hèn, nhu nhược, thua kém và ỷ lại của người đàn ông cũng khiến người bạn đời coi thường, mất dần tình yêu... Còn trăm ngàn lý do khác nữa… Không tính đến số ít “kiểu” đàn bà lẳng lơ, dễ dãi, chủ động “cắm sừng” chồng, phần lớn chị em phụ nữ không hề có ý định ngoại tình. Với họ, gia đình luôn là mối quan tâm lớn nhất mà họ dồn hết tâm sức vào đó. Ngoại tình đôi khi chỉ là một tình huống “bất chợt” đến như một sự tự nhiên khi đã hội đủ các “yếu tố”.
Chẳng biết chị Hai tôi nói có đúng không…