Nào là phải cao hơn phụ nữ hẳn một cái đầu, nào là phải cố xứng đáng với vai trò trụ cột của gia đình, nào là áp lực phải làm sao để người đàn bà của mình cảm thấy thỏa mãn…
Đừng than: “Làm phụ nữ khổ lắm” vì chính đàn ông mới là khổ. Ngay cả điều mà phụ nữ thường cho mình là khổ nhất thì cũng chỉ là khổ so với các công việc khác chứ so với đàn ông vẫn muốn phần sung sướng hơn, ấy là cái việc chỉ có phụ nữ làm được: sinh ra một đứa bé.
Đàn ông sẽ không bao giờ có được cảm giác hạnh phúc đến trào nước mắt khi lần đầu tiên cảm nhận đôi chân bé tí xíu tung tẩy trong bụng. Nếu muốn được nghe tiếng con, các bác đành phải… nghe nhờ qua lớp da bụng của vợ.
Ngay cả khoảnh khắc kinh khủng nhất là lúc “khai hoa nở nhụy” thì những người đàn ông cũng không được trải qua. Họ không trải qua thì làm sao họ biết được cảm giác sung sướng chừng nào khi người phụ nữ kết thúc cuộc vật lộn với tử thần để nhìn thấy đứa trẻ xinh đẹp chui từ trong lòng mình ra và mở to đôi mắt đầy ngạc nhiên khi lần đầu tiên được nhìn thấy mẹ.
Người mẹ thân thiết với đứa con từ cả chín tháng trước khi được gặp mặt nó, còn bố đến lúc gặp con lần đầu tiên mới làm quen từ đầu. Thế nên dân gian mới có chuyện: Một ông bố bị vợ sai đi mua kẹo về cho con.
Giữa đường về nhìn gói kẹo thèm quá anh ta không biết làm thế nào mới nói to lên một mình: “Con mình là con vợ mình. Vợ mình là con người ta. Suy đi tính lại chẳng bà con chi”. Nói xong yên tâm chén sạch gói kẹo.
Lúc người ta gặp bất hạnh đến muốn tự tử hay sung sướng đến phát điên, chẳng ai hét to: “Bố ơi”. Một cô bạn đồng nghiệp của tôi kể lại rằng ông bố hơn 80 tuổi của cô trong phút lâm chung còn thều thào: “Mẹ ơi, cho con đi theo với”.
Ấy là chưa kể đàn ông còn đeo thêm vô số nỗi khổ nữa. Nghĩa là khổ so với phụ nữ, vì chúng ta chỉ có mỗi hai phạm trù để so sánh.
1. Đàn ông luôn mang nặng áp lực rằng thì là làm sao phải hơn phụ nữ một cái đầu cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Phụ nữ thì chẳng việc gì phải thế. Tôi từng biết một cô gái chân dài tới mét mốt, nói ngọng âm l với âm n, còn vài tháng nữa sẽ tốt nghiệp lớp 12 nhưng cô đột nhiên dừng lại không muốn tốt nghiệp nữa. Cô chỉ có thể nấu ăn ngon hai món luộc duy nhất, nhưng vẫn tự tin đi lại trước hàng triệu người trên sân khấu lớn. Và rất nhiều đàn ông giàu có, tri thức muốn cưới cô về làm vợ. Phụ nữ dốt tí chả sao. Ai nói gì không hiểu, hơi ngơ ngác còn thành ra phong cách ngây thơ, càng đáng quý, đàn ông càng yên tâm. Nhưng đàn ông mà ngồi đối diện với phụ nữ, cô ta kể chuyện tiếu lâm xong một tiếng sau mới cười thì lúc ra về thế nào anh ta cũng phải khóc. 2. Đàn ông luôn mang gánh nặng là trụ cột của gia đình. Chẳng người phụ nữ nào phải lo “không biết mình có nuôi nổi chồng con”. Tôi thấy một số đàn ông hay mong được giàu có, thậm chí còn tự nuôi áp lực phải giàu có. Còn phụ nữ cũng mong kiếm được tiền nhiều, mong được giàu có, nhưng không thành áp lực. Và cho dù thu nhập của cô ta chỉ đủ nuôi ba con mèo, thậm chí thất nghiệp thì cũng chẳng sao, cô ta sẽ ở nhà nội trợ. Nội trợ cũng vinh quang chán. Xong một ngày rửa bát duỗi dài chân trên ghế sa lông xem “Những bà nội trợ kiểu Mỹ” vẫn được cả xã hội tôn vinh là mẹ hiền vợ đảm. Nên ở Nhật, Mỹ, khối ông nhảy lầu tự tử chỉ vì mỗi cái tội bị sếp sa thải, nguy cơ thất nghiệp sờ sờ trước mắt. 3. Đàn ông lúc nào cũng phải bảo vệ cho khái niệm “phái mạnh”. Vì trót bị đầu thai vào làm phái mạnh nên đàn ông lúc nào cũng mong muốn được mạnh. Phụ nữ gặp nhau hay có thói quen khoe bệnh tật. Người kêu dạo này tôi hay đau cột sống, người kêu đau đầu, người than trèo lên ba tầng gác đã thở muốn tái mặt. “Phái yếu” chả yếu thì sao. Đàn ông thì không thế. Bị đánh giá là sức khỏe yếu trước đám đông là một nỗi tổn thương lớn. Ngày xưa lúc Al Gore ra tranh cử với George Bush, đọc tin thấy báo chí phát hiện ra ông Gore bị bệnh gì ấy nhưng ông ta cứ giấu nhẹm đi sợ người ta thấy mình yếu thì không bầu làm tổng thống. 4. Đàn ông luôn miệng hỏi “Em có thích không?”. Đây là một vấn đề mang tính căng thẳng. Phụ nữ nếu có hỏi câu này thì đôi khi chỉ là vì âu yếm và lịch sự chứ không mang nội dung… áp lực. Bởi vì đối với đàn ông, cái sự “Em chẳng thấy dễ chịu gì cả” không diễn tả thành lời ấy sẽ khiến 3 thế mạnh vừa kể ở trên trở thành vô nghĩa. Ngay cả một người đàn ông hội tụ đủ mọi yếu tố trí tuệ, giàu có, tài hoa, khỏe mạnh mà cảm nhận được chữ “không” từ phụ nữ thì anh ta sẽ cảm thấy trong mắt người kia, anh ta là một con số 0 tròn trịa. Hôm trước, ở khu nhà tôi ở thấy treo một tấm biển quảng cáo kỳ lạ: “Các gia đình sinh con một bề đúng 8h tối nay được mời đến nhà C3 tham dự hội thảo”. Mặc dù không phải thành phần được mời, tôi vẫn muốn đi xem cái nội dung cuộc hội thảo ấy thế nào. Tiếc rằng đến tối tôi có lời hẹn đi dự sinh nhật cậu con trai thứ hai trong số hai cậu con trai của một cô bạn học cũ… Box: Phụ nữ dốt tí chả sao. Ai nói gì không hiểu, hơi ngơ ngác còn thành ra phong cách ngây thơ, càng đáng quý…