NAM GIỚI » Đàn ông yêu

Đâu phải chỉ con dâu sống chung với mẹ chồng là khổ, tôi đàn ông mà còn ám ảnh bởi mẹ vợ nữa là

Thứ tư, 26/04/2017 15:44

Có lẽ đoán được tình trạng tài chính của hai vợ chồng tôi đang khó khăn nên mẹ vợ đã bảo chúng tôi dọn về nhà ở cùng với ông bà.

Tôi và vợ kết hôn sau 2 năm tìm hiểu và yêu nhau. Vợ tôi là người thành phố nhưng cô ấy lại khá giản dị, thân thiện và chịu khó chứ không phải kiểu tiểu thư con nhà giàu đỏng đảnh, quen được chiều chuộng.

Có ngoại hình, công việc ổn định lại là con gái thành phố nhưng cô ấy vẫn yêu tôi chân thành và đồng ý làm vợ tôi. Tôi cảm thấy rất may mắn và hạnh phúc khi cưới được em.

Do điều kiện, chúng tôi quyết định dọn về sống cùng mẹ vợ một thời gian (Ảnh minh họa)

5 tháng sau khi kết hôn, vợ chồng tôi "vỡ òa" hạnh phúc khi biết bà xã tôi đang mang trong mình một sinh linh bé nhỏ. Nhưng do nghén nặng, sức khỏe không tốt, cô ấy bị động thai đến tận 2 lần, nhập viện - ra viện rồi lại vào viện.

Sợ quá, tôi bàn với vợ cho cô ấy xin làm ở nhà nghỉ ngơi hẳn, con cái mới là điều quan trọng nhất. Vợ tôi cũng đồng ý như vậy để con được an toàn tuyệt đối.

Từ ngày vợ ở nhà, có mỗi suất lương của tôi vừa trang trải tiền thuê nhà, ăn uống, sinh hoạt của hai vợ chồng, rồi mỗi lần đi thăm khám, thuốc men cho cô ấy cũng rất tốn kém.

Có lẽ đoán được tình trạng tài chính của hai vợ chồng tôi đang khó khăn nên mẹ vợ đã bảo chúng tôi dọn về nhà ở cùng với ông bà. Ban đầu, tôi từ chối khéo vì thực sự rất ngại và không muốn làm phiền đến bố mẹ vợ. Nhưng sau nghe bà phân tích, tôi cũng xuôi xuôi. Vợ tôi lại ốm yếu nữa nên rất cần có người ở nhà thường xuyên chăm sóc và trò chuyện, chứ tôi thì đi làm cả ngày, cô ấy ở nhà một mình mãi cũng tội.

Sang nhà vợ ít tháng, tôi vẫn cố gắng hoàn thành tốt mọi công việc ở công ty, hạn chế bia bọt hay ăn ngoài với đám bạn mà tối nào cũng sắp xếp về ăn cơm đúng giờ với cả nhà. Mẹ vợ tôi còn khá trẻ, lại sắc sảo, thông minh và quyết đoán.

(Ảnh minh họa)

Bẵng đi khoảng vài tháng. Hôm đó tôi đi làm về sớm hơn bình thường. Tuy nhiên, khi đi ngang qua cửa nhà hàng xóm, tôi nghe thấy tiếng mẹ vợ đang nói rõ mồn một: "Khổ thế đấy. Ngày trước đã nói rồi mà nó đâu có chịu nghe. Lấy chồng nghèo rớt mồng tơi, chả làm ăn được gì, lại còn "ăn nhờ ở đậu" cả nhà mẹ vợ".

(Ảnh minh họa)

Tai tôi như ù đi. Lòng cảm thấy ấm ức vô cùng. Lẽ nào từ trước đến nay, những gì mẹ thể hiện đều là giả tạo. Thực ra mẹ vẫn xem tôi chỉ là kẻ nghèo hèn, không chăm lo được gì cho vợ con, để vợ con phải khổ sở.

Bản thân tôi cũng không phải là người quá kém cỏi hay xu nịnh này nọ. Có thể chưa được lên làm quản lý, nhưng từ trước đến giờ tôi luôn được bạn bè, đồng nghiệp và mọi người xung quanh quý mến bởi tính cách thân thiện, nhiệt tình và luôn có ý thức phấn đấu.

Trước kia, mẹ vợ cũng từng rất tin tưởng và quý mến tôi bởi những điều như vậy. Có lẽ nào, chỉ sau vài tháng ở chung với chúng tôi, mẹ đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn về tôi ư?

Tôi chợt nhớ lại, thảo nào thời gian gần đây, mẹ ít nói, ít cười hơn và có vẻ khó chịu mỗi khi tôi về nhà muộn. Cho đến chuyện cá nhân của vợ chồng tôi như đưa vợ đi khám thai ở đâu, ăn uống như thế nào... mẹ cũng đều can thiệp và nhất quyết bắt con gái phải tuyệt đối tuân theo.

Có lẽ, tôi phải tìm cách nói khéo với vợ để có thể dọn ra ngoài ở riêng chứ không thể để chuyện này tiếp tục, khoảng cách giữa mẹ và tôi sẽ ngày càng lớn, mà nhỡ lại xảy ra mâu thuẫn thì khổ.

>> Mang gà chết đi biếu thông gia: Bố mẹ vợ gặp ngay con rể 'tám lạng'

Sam Sam (Theo Giadinhvietnam.com)