NAM GIỚI » Đàn ông yêu

Đi nước ngoài 5 năm về thì nghe được câu nói: 'Vợ anh cuốn chiếu nằm kia kìa, mất 2 ngày rồi vẫn chưa có quan tài mà chôn'

Thứ hai, 03/10/2016 08:22

Nghe đến đây tôi rụng rời tay chân chạy vào ôm lấy xác vợ nhưng bị hàng xóm kéo lại. Tôi thấy họ rơi nước mắt vì họ bảo họ thương cho kiếp làm dâu quá khổ của vợ tôi.

Cưới nhau xong được 3 tháng, thấy cuộc sống quá khó khăn nên tôi thế chấp ngân hàng mảnh đất và căn nhà của bố mẹ để lấy tiền đi nước ngoài làm ăn. Cũng may là trời thương nên mọi việc trót lọt với tôi. Tôi được một người quen tìm cho một công việc ở một nhà hàng nọ. Công việc vất vả, ngày làm đến 10 tiếng nhưng lương cũng khá nên tôi quyết tâm theo đến cùng. Lúc tôi đi, vợ tôi đã có bầu 1 tháng, nhưng sau đó khoảng 5 tháng thì tôi nghe tin vợ tôi đi gánh nước bị trượt chân nên không giữ được đứa con.

Ở nước ngoài, tôi chỉ có một mục đích duy nhất là kiếm tiền, tiết kiệm để về xây nhà và có chút vốn để làm ăn, thế nên tôi tiết kiêm vô cùng. Ăn uống tôi cũng ăn kham khổ, tạm bợ. Đợt đó có chút tiền nên tôi gửi về nhà cho mẹ và vợ, ai ngờ mấy ngày sau tôi gọi điện thì mẹ tôi bảo rằng tiền tôi gửi về vợ tôi đã tiêu gần hết rồi. Mẹ tôi nói rằng vợ tôi tiêu hoang lắm, cứ nghĩ có chồng ở nước ngoài nên cứ tiêu bạt mạng, chả để ý rằng chồng đang nợ cả cục tiền.

Từ hôm nghe mẹ nói xong tôi bực vợ lắm. Đúng là cô ấy không hiểu được sự khổ cực của tôi ở xứ người nên mới làm thế. Cũng từ hôm đó, tôi không gửi tiền về cho vợ nữa. Khoảng 6 tháng một lần, tôi gửi về cho mẹ tôi để trả nợ, còn bao nhiêu thì để bà tiêu pha trong nhà vì tôi sợ gửi về cho vợ thì cô ấy tiêu hết.

Tôi để lại mẹ và vợ ở nhà để đi nước ngoài (Ảnh minh họa)

Thỉnh thoảng tôi gọi về cho vợ nhưng vợ tôi cứ than nghèo kể khổ, nhắc đến tiền nên tôi cũng cảm thấy mệt mỏi. Từng rất thương cô ấy vì tính tình hiền lành, sống có trước có sau vậy mà giờ cô ấy biến chất chỉ vì đồng tiền. Từ đó tôi bảo mẹ tôi thắt chặt chi tiêu, đừng cho vợ tôi quản tiền nữa.

Sau 2 năm đi nước ngoài làm việc thì tôi cũng đã trả được tiền. Làm thêm 3 năm nữa, tôi để dành được 500 triệu. Với tôi đó là một số tiền lớn. Lúc đó tôi tính đến chuyện về quê, dùng số tiền đó để kinh doanh. Năm đó tôi 35, vợ tôi 31, cũng đã đến tuổi để sinh con rồi.

Tôi không gọi điện về nhà, hôm đó tôi từ sân bay, bắt xe về quê lúc 8h tối thì thấy nhà yên ắng. Nghe tiếng chó sủa, một người hàng xóm chạy qua, thấy tôi họ thốt lên:

- Trời ơi anh Vĩnh, sao anh biết mà về? Chắc cô Vân báo mộng cho anh hả?

- Ôi chào chú Vinh, lâu ngày quá! Chú có khỏe không? Đâu có, anh thấy ổn rồi nên về. Chú có thấy mẹ và vợ tôi đâu không?

- Mẹ anh chuyển đến sống với em gái anh 1 tuần nay rồi, còn vợ anh…

- Vợ tôi làm sao?

- Vợ anh cuốn chiếu nằm kia kìa, mất 2 ngày rồi vẫn chưa có quan tài mà chôn. Nhà vợ anh hình như cũng không còn ai nên chúng tôi đang không biết làm sao đây.

Tôi giờ mới để ý căn nhà đóng cửa im lìm, tôi rụng rời tay chân mở cửa ra thì nghe mùi nhang khói, và một thứ mùi kinh khủng khác bay ra. Tôi lùi lại hỏi người hàng xóm:

- Chú nói thật chuyện vợ tôi hả? Nhưng mẹ tôi đâu? Sao vợ tôi chết mà mẹ tôi không về?

- Trời ơi, anh không biết là mẹ anh hành vợ anh không ra gì luôn à? Hôm đó mẹ anh trói, nhốt vợ anh giữa mưa cả đêm, nghe nói là nhịn đói 3 ngày chưa ăn nên cô ấy mới mất đó.

- Thật ư?

- Ừ, chúng tôi thấy lạ vì sao anh không can thiệp. Mẹ anh tác oai tác quái lắm, bà ấy cậy có tiền anh gửi về nên cũng coi chúng tôi không ra gì. Hôm qua mấy người hàng xóm nữa đang bàn nhau ủng hộ, mua cho vợ anh chiếc quan tài rẻ rẻ, xác vợ anh mới được bảo quản tạm thời trong nhà thôi.

Nhưng đến lúc vềthì chỉ thấy vợ nằm đắp chiếu (Ảnh minh họa)

Nghe đến đây tôi rụng rời tay chân chạy vào ôm lấy xác vợ nhưng bị người hàng xóm kéo lại. Tôi thấy họ rơi nước mắt vì họ bảo họ thương cho kiếp làm dâu quá khổ của vợ tôi. Vậy mà tôi đâu biết gì, cứ nghĩ rằng vợ tôi chỉ biết ăn chơi, xấu tính như mẹ tôi nói.

Tôi bỏ tiền ra mua quan tài cho vợ rồi gọi mẹ về nhưng bà kiên quyết không về. Số tiền tôi gửi về bà giữ hết, không cho vợ tôi chút gì. Tôi thương vợ tôi quá, sống kiếp làm dâu đọa đày, không biết kêu ai. Có chồng cũng như không. Tôi lau nước mắt làm đám tang cho vợ, đúng là khi chưa có tiền vợ chồng xa cách, nay có chút đỉnh lại chịu cảnh chia lìa vĩnh viễn. Tôi chỉ còn biết thì thầm “Vợ ơi cho anh xin lỗi” rồi đưa cô ấy ra đồng.

>> 3 ngày sang sống với bồ lúc về sốc nặng khi không còn nhận ra cô vợ quê mùa đen nhẻm nữa

Theo Motthegioi.vn
Tin nổi bật
Tin cùng chuyên mục
Tin Video
Tin mới