Tôi biết, khi đọc những dòng này ngay lập tức mọi người sẽ nghĩ tôi là một thằng đàn ông đốn mạt, quất ngựa truy phong xong rồi muốn “bỏ của chạy lấy người”. Nhưng tôi thực sự khổ tâm lắm. Chỉ nghĩ tới việc sẽ phải chung sống với người vợ như vậy thôi tôi đã thấy sợ hãi rồi. Liệu tôi có nên dũng cảm hủy hôn hay không?
Tôi năm nay 29 tuổi, đang là một nhân viên nhà nước. Ai cũng nói tính tình tôi hiền lành, ít nói, thậm chí có người ác miệng còn bảo tôi đần. Nhưng tôi không quan tâm lắm tới những điều đó. Nhà tôi ai cũng giục tôi lấy vợ vì tôi là con trai duy nhất trong nhà. Nhưng khổ cái nhân duyên chưa tới nên dù tôi có muốn cũng không được.
N là hàng xóm nhà tôi, cô ấy không được học hành nhiều, làm nghề buôn bán. Bố mẹ cô ấy rất ưng tôi, có ý muốn gán vào. Cô ấy năm nay cũng 28 tuổi rồi. Sở dĩ cô ấy muộn chồng như vậy là vì cô ấy rất đanh đá, chua ngoa. Cái máu con buôn ngấm vào trong cô ấy nên mỗi khi cô ấy mở lời ra là đã cảm thấy khó chấp nhận rồi. Có lẽ vì thế mà không có chàng trai nào muốn tiến xa với cô ấy dù bên ngoài cô ấy rất xinh xắn.
Bố mẹ tôi thấy tôi mãi không chịu lấy vợ, trong khi đó nhà N và cô ấy lại cứ “lấn tới” nên bố mẹ tôi cũng gạ tôi đi gặp gỡ. Tôi cũng tặc lưỡi chấp nhận tìm hiểu nhau xem thế nào. Qua một vài lần đi chơi riêng với nhau, tôi thấy cô ấy có vẻ thay đổi hơn so với trước kia. Mặc dù vậy tôi cung không có chút tình cảm yêu đương nào cả.
Đúng vào cái lúc tôi muốn nói rõ ràng chuyện tình cảm của mình thì tôi sập bẫy của N. Có lẽ cái bẫy ấy còn có sự trợ giúp của bố mẹ N. Dù sao cô ấy cũng đã lớn tuổi, cũng cần phải có một tấm chồng. Trong khi đó, dù tôi không giàu có nhưng tôi di làm ổn định, tính lại hiền lành nên có hẳn là tôi bị nhắm đến. Tôi chỉ nhớ sau một lần đưa cô ấy về nhà chơi, chẳng hiểu uống nước xong thế nào mà đầu tôi đau như búa bổ, choáng váng. Nhà cô ấy đưa tôi lên phòng ngủ. Sau hôm đó, N nói tôi đã cướp đi đời con gái của cô ấy.
Khi cô ấy nói như vậy tôi cảm thấy mình có lỗi rất nhiều dù tôi cũng không hiểu vì sao lại xảy ra cơ sự đó. Cô ấy khóc mếu nói với tôi rằng: “Em đã 2 tuổi, giờ lại mất đi cái ngàn vàng vì anh thì còn ai chấp nhận em nữa” khiến tôi không dám bỏ rơi cô ấy nữa. Sau lần đó, cô ấy chủ động hơn với tôi, cứ tự mặc định như tôi và cô ấy yêu nhau. Thậm chí cô ấy còn đến nhà tôi nói rằng hai đứa đã yêu nhau và hẹn hò. Vì không muốn cô ấy khổ, hơn nữa lúc đó tôi cũng nghĩ rằng thôi chấp nhận cũng được nên tôi đã im lặng.
Cô ấy chủ động tấn công tôi và chúng tôi đã quan hệ thêm vài lần nữa. Cuối cùng cô ấy có bầu. Đó là cái nguyên nhân khiến tôi không thể hoãn việc cưới xin được nữa. Nhưng đến lúc đó tôi mới bắt đầu nhận ra mình đã quá sai lầm. Sau khi chắc chắn chuyện tình cảm, tính cách của cô ấy lại đâu vào đấy. Giờ cô ấy mới bộc lộ rõ tính tình đanh đá, ghê gớm của mình. Nhìn cách cô ấy nói chuyện chỏng lỏn với mọi người mà tôi thấy chán nản vô cùng.
Tôi đã sai lầm, lẽ ra tôi phải kiên quyết ngay từ đầu chứ không phải cả nể để rồi tự làm khó mình như hôm nay. Tôi đang đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Một là tôi bỏ cô ấy luôn bây giờ nhưng nhận trách nhiệm nuôi con, hai là tôi cứ cưới rồi sẽ ly hôn sau khi cô ấy sinh con xong? Tôi nên làm gì đây khi mà sống với cô ấy cả đời là điều tôi không thể nào chịu nổi?