Thời gian gần đây, thấy mọi người bàn luận nhiều về chuyện lựa chọn trai giàu, trai nghèo để yêu, tôi xin kể câu chuyện có thật đã xảy ra với mình. Xin cho tôi không vòng vo mà đi thẳng vào câu chuyện của mình.
Tôi còn nhớ ngày ấy - Ngày mà xứ Huế mưa rả rích, những cơn mưa ngâu cứ rơi rơi cho lòng tôi như nát tan. Hôm ấy tôi và em đứng dưới mưa rất lâu, thi thoảng lưỡi tôi “bắt” được vị mặn mặn, mà tôi cũng chẳng biết đó là nước mắt hay nước mưa, chỉ biết nó rất ấm, thi thoảng còn nóng nữa.
Thế là em và tôi chia tay. Tôi gặng hỏi lý do vì sao? Em chỉ trả lời duy nhất 1 câu: “Mẹ anh là lao công”. Tai tôi như ù đi… Vì lý do này khiến tôi không thể ngờ được.
Em bảo: “Em xấu hổ khi gặp ‘mẹ chồng’ tương lai mặc bộ đồng phục lao công ngoài đường”
Nhiều khi mẹ tôi làm việc xong nhưng vì nhiều lí do nên mẹ cứ mặc nguyên bộ đồ lao công ra ngoài đường làm các việc lặt vặt thêm.
Khi ấy em cùng bạn bè ngang qua, mấy đứa bạn cũ cùng lớp hét toáng lên: “Mẹ chồng tương lai con L kìa” hay “Ra phụ giúp ‘mẹ’ đi mày”… Thế là em mặt đỏ không phải vì bị phát hiện mà đỏ mặt xấu hổ vì mẹ tôi làm nghề lao công. Em tủi hờn nên phóng xe một mạch về nhà và khóc tức tưởi.
Em nói: “Bố mẹ em không chấp nhận mối quan hệ của 2 đứa vì 2 gia đình không tương xứng”
Gia đình em: Bố là công an, mẹ là giáo viên. Tôi nhớ lúc lần đầu về ra mắt “mẹ vợ”, mẹ em đã im lặng khi nghe tôi kể mẹ tôi là lao công quét rác. Tuy bác gái không “tròn mắt, miệng há hốc” nhưng tôi đủ hiểu mẹ em không thể chấp nhận một người như tôi làm bạn trai của con gái bà.
Những ngày sau đó, tôi có về chơi nhưng bác gái cũng không niềm nở chào hỏi như lần đầu tiên, mà chỉ ngồi im. Tôi biết phận mình nên rút lui.
Em tủi: “Mỗi khi tụ họp, bạn bè kể với nhau về gia đình chồng tương lai là em chạnh lòng”
Những cô bạn thân của em ngoài giờ làm việc thì tụ tập lại kể cho nhau nghe. Nào là, tất tần tật về người yêu sắp cưới, gia đình chồng thế nào, công việc của bố mẹ chồng ra sao.
Hôm ấy em thủ thỉ trên điện thoại giọng buồn buồn. Em nói gia đình chồng của bọn bạn em giàu lắm. Rằng mẹ chồng nó làm kế toán trưởng ngân hàng nên nó được chuyển đến ngân hàng bà ấy làm…
Tôi im lặng…
Em đã như thế, tôi nghĩ cũng đủ để nói lời xa nhau vì càng níu kéo sẽ làm khổ nhau thôi. Cũng có người nói tôi phải giải thích cho cô ấy rằng gia đình mẹ chồng hay mẹ vợ không quan trọng mà quan trọng là hai đứa sau này. Có ý kiến khác thì bảo tôi chưa gì đã “rút lui”…
Nhưng tôi đã nghĩ rằng, nếu cô ấy đã nói lời chia tay vì mẹ tôi là lao công thì cho dù có lấy về làm vợ, tôi nghĩ cô ấy cũng không thể tốt với mẹ chồng được. Đành thế mỗi người đi mỗi phía như thế sẽ tốt cho nhau và mẹ tôi vẫn tiếp tục “ăn cơm nửa bữa, ngủ với chồng nửa đêm” - Những công việc lao công rất vất vả, họ hi sinh thầm lặng là người đem lại không khí trong lành mỗi ngày; Những lúc người ta chìm trong giấc ngủ là những lúc mẹ tôi lục đục thức dậy đi làm việc…
Giờ tôi vẫn chưa bao giờ ân hận về quyết định chia tay này.