Hoàn thành xong công việc của chuyến công tác Sài Gòn 2 tuần, ngày cuối ở lại thành phố thân thương này tôi lang thang ra quán café ngồi ngẫm nghĩ sự đời. Vừa ngồi xuống gọi đồ, thì bất chợt chủ quán bưng cốc nước trà ra cho tôi dùng trước. Trời đất, chủ quán chẳng phải thằng Lâm – kẻ đã hãm hiếp vợ tôi 5 năm về trước sao? Sau lần ấy hắn trốn biệt đi hóa ra là vào đây ẩn cư à?
Không chịu được nỗi uất ức, căm phẫn từ 5 năm tôi liền túm cổ áo hắn ta định đánh cho 1 trận thì Lâm giữ tay tôi lại mỉm cười kéo tôi lên tầng trên nói chuyện. Anh ta nhìn tôi cười, rồi hỏi vợ tôi đâu không đi cùng. Tôi im lặng tỏ vẻ khinh bỉ không nói gì, cho đến khi tôi đập tay xuống bàn gợi chuyện năm xưa lại với hắn ta.
- Mày vẫn còn nợ tao 1 lời xin lỗi đấy! Mày giỏi lắm, 5 năm trước dám ngang nhiên hãm hiếp vợ tao rồi chạy trốn à? Đàn ông như mày thì hèn lắm, dám làm mà không dám chịu. Tao khinh, tao khinh…
- Anh cứ bình tĩnh nhấm nhấp li café rồi tôi sẽ kể cho anh nghe chuyện 5 năm về trước.
Sau lần ấy hắn trốn biệt đi hóa ra là vào đây ẩn cư à? (ảnh minh họa)
Không hiểu hắn ta muốn gì mà cứ ra vẻ các kiểu với tôi, cầm ly café nóng trên tay mà tôi muốn đập nát nó trước mặt hắn ta. Bao năm nay vợ tôi luôn sống trong mặc cảm vì chuyện quá khứ, cô ấy không thể quên mà yêu thương tôi 1 cách thoải mái nhất. Vậy mà hắn ta lai bình thản mở quán café ở cái xứ này.
Cả 2 im lặng vài phút thì bắt đầu Lâm kể câu chuyện 5 năm về trước.
- Anh còn nhớ đêm 5 năm về trước mà tôi mang tiếng hãm hiếp vợ anh chứ. Đêm ấy, cả tôi, anh, vợ anh, ông anh nuôi của anh nữa đều uống rượu say mềm. Hôm ấy ông uống nhiều quá nên say ngủ chẳng biết trời đất là gì, tôi thì vẫn tỉnh nhưng cứ nhíu hết mày vào. Nửa tỉnh nửa say, tôi vẫn cố hé mắt ra thì thấy ông anh nuôi anh đang ra sức hãm hiếp vợ ông. Cô ấy khóc, cầu xin các kiểu những gã kia không buông ra và mà làm cho tới cùng. Cố dùng chút sức lực yếu ớt của mình, tôi chạy ra kéo hắn ta ra thì bị đập ngã vào cột nhà nên bất tỉnh. Tỉnh dậy thì đã thấy mọi chuyện xong rồi.
- Tức là người hãm hiếp vợ tôi là anh nuôi?
- Đúng, là anh ta.
- Vậy sao vợ tôi lại nói là ông hãm hiếp chứ không phải tên kia?
Tức là người hãm hiếp vợ tôi là anh nuôi? (ảnh minh họa)
- Khi tỉnh dậy sau cú ngất ấy, vợ ông khóc lóc đến van xin tôi chịu tội thay gã kia. Vì cô ấy nói nhà anh mang ơn và đang vay nợ gã đó 1 khoản tiền lớn. Lúc đó mà tố cáo thì nhà ông chỉ có nước đi ăn xin nên cô ấy đã ngậm đắng và cắn răng xin tôi mang tiếng xấu thay.
- Ông chấp nhận ư?
- Ừ, phải nhận thôi. Tại tôi yếu lòng trước lời van xin, nước mắt của phụ nữ lắm. Cũng vì chuyện đó mà sáng hôm sau tôi phải trốn vào đây gấp đấy. Nếu ông không tin gọi điện hỏi vợ ông thì sẽ rõ.
Bấm máy gọi cho vợ, tôi điếng người vợ thừa nhận chuyện 5 năm trước như lời Lâm kể. Thì ra chuyện là vậy, nếu ngày đó không nhờ Lâm thì có lẽ ông anh nuôi sẽ dùng chuyện nhà tôi nợ 2 tỷ mà uy hiếp các kiểu. Vì chuyện đó đã khiến Lâm bỏ xứ vào đây làm ăn thế này sao. Cúi đầu xin lỗi Lâm, tôi cảm ơn anh vì chuyện 5 năm trước. Nếu như không phải Lâm tốt bụng, giúp người thì có lẽ giờ đây vợ chồng tôi đang đi nhặt nhạnh ve chai sống qua ngày rồi.
Rời quán, tôi thấy lòng nhẹ tênh sau chuyện cũ 5 năm qua. Nỗi bực tức, hậm hực trong lòng tôi suốt 5 năm qua đã được gỡ bỏ. Còn chuyện ông anh nuôi, có lẽ tôi sẽ cho qua vì cái gì đã qua rồi thì thôi gợi lại chỉ thêm đau buồn. Giờ là lúc tôi nên chữa lành vết thương lòng của vợ hơn là lục lại chuyện cũ.