Thời gian qua anh thật sự rất mệt mỏi. Anh biết đã sai khi tự đưa mình vào ngã rẽ. Nhưng lý trí không thắng được nổi con tim, anh đã cố gắng, thật sự cố gắng mà kết cục vẫn tự rơi vào hoàn cảnh này lúc nào không hay.
Anh xin lỗi vì đã làm em buồn, thời gian qua em chăm sóc cho anh rất nhiều, quan tâm anh, yêu thương anh. Anh biết tình cảm của em dành cho anh cả đời này anh không thể nào trả cho em được.
Ngày mình đến với nhau, hai trái tim bị tổn thương tưởng như không bao giờ lành lặn, nhưng rồi chúng gặp nhau, cùng nhau chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn, vượt qua nhiều sóng gió.
Anh thừa nhận không đem trọn trái tim yêu thương trước kia của mình dành cho em như người con gái anh từng rất yêu, điều đó anh cũng đã nói với em. Anh thừa nhận một trong những sai lầm của anh là để em lo cho anh quá nhiều, trong khi đó anh chẳng lo cho em được gì, ngoài dạy em cách sống mạnh mẽ - nhưng em mãi mãi yếu đuối.
Anh không ngờ một ngày nào đó, anh lại có thể yêu thương một người con gái khác, anh cứ ngỡ rằng anh sẽ không yêu thương thêm một ai nữa, nhưng cho đến ngày gặp em. Anh đã cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình khi đối diện với em, cố gắng tỏ ra lạnh nhạt, tránh xa em ra mặc dù em rất tốt với anh, luôn dành cho anh những cử chỉ thân thiện.
Có lẽ em nghĩ rằng anh rất ghét em lắm. Đúng, thật sự anh rất ghét em, ghét nhiều lắm. Em đến làm chi để giờ đây anh trở thành một thằng đểu, thằng thay lòng đổi dạ cơ chứ?
Bây giờ anh mất phương hướng, không biết mình phải làm gì đây hay anh chấp nhận mình như một khúc gỗ, phó thác cuộc đời cho dòng nước, để nó cuốn trôi đi xa, xa thật xa....
Anh không muốn ai rơi nước mắt vì anh, giọt nước mắt làm cho anh yếu đuối, chùn bước. Anh cũng không muốn ai buồn vì anh, vì anh không mang cho người niềm vui thì anh có quyền gì mang cho em nỗi buồn chứ?
Đừng bắt anh phải lựa chọn ngay lúc này, anh cầu xin thật đấy. Hãy cho anh thời gian để anh biết được anh thật sự cần ai. Nếu bắt anh lựa chọn ngay lúc này, có thể anh sẽ chọn cách quay về với miền quê nghèo của anh. Anh sẽ là đứa con hiếu thảo, nuôi cha mẹ lúc về già, những người lúc nào cũng yêu thương anh, lúc nào cũng muốn anh quay trở về sống cùng một mái nhà.
Có lẽ hai người sẽ có nhiều điều muốn nói với anh khi đọc được tin này. Thật sự anh không có cách nào để nói cho hai người hiểu được tâm trạng của anh lúc này, anh hết cách rồi, anh đang không có lối thoát. Anh từng nghĩ mình là một người sáng suốt trong tình yêu, anh có thể cho mọi người những lời khuyên nhưng đối với anh thì... anh bó tay.
Đừng hỏi anh gì hết, đừng nói với anh điều gì hết. Xin hãy cứ yên lặng, cho anh được yên lặng, anh không muốn nói gì lúc này hết, anh biết anh sai, hãy xem như anh là một kẻ cầu xin sự yêu lặng đi...