Sau khi 2 vợ chồng kí vào đơn ly dị anh nhẹ nhàng nói với vợ:
- Em có muốn đi ăn một bữa cuối cùng không?
Người vợ liền đồng ý. Sau khi đến nhà hàng, người chồng liền gọi rất nhiều các món liên quan tới cá. Sau đó anh quay sang nói với vợ của mình:
- Anh biết đây là món mà em thích ăn nhất.
Vợ anh bỗng giật mình, quay lên nhìn chồng và nói với giọng nhỏ nhẹ:
- Đó chỉ là suy nghĩ của anh thôi, hay đó là sở thích của một ai đó khác. Kết hôn trong một thời gian dài như vậy, anh vẫn không biết rằng em ghét ăn cá nhất sao?.
Anh nhìn vợ rồi xấu hổ cúi mặt xuống, không nói gì cả. Người vợ cũ tiếp tục nói với giọng nhỏ nhẹ:
- Anh chẳng bao giờ biết được em quan tâm anh như thế nào. Anh chỉ thấy em hay nấu những món cá mà đoán rằng em thích ăn cá, thực ra em làm vậy là vì em biết anh thích ăn cá nhất, anh có biết không?.
Mặc dù vẫn còn yêu nhau rất nhiều, nhưng cả hai đều chỉ ngồi im lặng ăn uống sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi cuối cùng. Sau bữa ăn, hai vợ chồng vẫn chẳng nói gì với nhau. Anh ra thanh toán rồi hai người đi về hai con đường khác nhau. Họ cũng cảm thấy quyết định của chính mình là sai lầm, nhưng vẫn chấp nhận bước đi.
Những ngày tháng hạnh phúc giờ đây chỉ còn là kỉ niệm (Ảnh minh họa)
Khoảng 1 tháng sau, cả hai cũng chẳng liên lạc gì với nhau cả. Bỗng một đêm nọ, điện thoại của anh bỗng reo lên, là số của vợ cũ anh ấy nhưng khi nhấc máy thì lại là tiếng của một người đàn ông tầm 30 tuổi:
- Anh là chồng của cô Hoa đúng không ạ?
Anh trả lời bằng một giọng khó chịu, bất mãn:
- Đúng, anh là ai, sao lại cầm máy của vợ tôi?
Đầu giây bên kia đáp:
- Tôi là bác sĩ, vợ anh bị tai nạn đang ở bệnh viện, mong anh đến ngay đây ngay.
Anh gục xuống khi nghe thấy thấy cuộc gọi điện trong đêm (Ảnh minh họa)
Chiếc điện thoại rơi bụp xuống đất, anh như người vô hồn, ngồi lụy xuống theo chiếc điện thoại và ôm mặt khóc. Khi đến bệnh viện, việc đầu tiên anh làm là chạy ngay tới chỗ những y bác sĩ và van xin họ cứu lấy người vợ cũ của mình. Nhưng đáp lại chỉ là những lời khuyên nặng trĩu lòng:
- Vợ anh cũng bị rất nặng, anh cũng nên chuẩn bị tâm lý.
Anh ngồi gục xuống hành lang cấp cứu rồi những suy nghĩ nẩy nở trong đầu "Mình phải làm sao đây? Rồi "bụp" - ánh đèn đỏ nhấp nháy của phòng cấp cứu vụt tắt. Nhiều bác sĩ đi ra với vẻ mặt nặng trĩu:
- Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng nó quá nghiêm trọng, chúng tôi không thể giúp gì nhiều hơn. Cô ấy vẫn có thể trụ được thêm một lúc nữa, anh có thể muốn gặp cô ấy lúc này.
Không còn gì đau khổ hơn, hai dòng nước mắt của anh cứ thế tuôn ra. Rồi được 1 lúc anh hít 1 hơi thật sâu và đứng dậy lấy hết sức để bình tĩnh đi từ từ vào phòng, vẫn hình bóng đó, vẫn hơi thở đó, người mà đã từng đầu ấp tay gối, chăm sóc anh mỗi ngày đang nằm ngay trước mặt anh. Cô bị băng bó chỉ hở 1 bên mắt trái và miệng của mình, cô liếc sang nhìn anh, nhưng chỉ có hàng nước mắt nhẹ rơi. Anh nhẹ nhàng đặt đầu của mình vào gần miệng vợ và rồi cô nhẹ nhàng dùng những hơi thở cuối cùng của mình để nói với anh:
- Cuối cùng anh cũng tới rồi, đến lúc cuối cùng em cũng chỉ muốn bác sĩ gọi cho anh thôi… cuốn sổ tiết kiệm… ở trong tủ phòng ngủ... Mã ATM... Là ngày sinh của anh… và cuối cùng... em chỉ muốn anh biết… món em thích… ăn nhất… là món… cháo mà… anh đã nấu cho em… Em yêu…
Có lẽ đây chính là giây phú hối hận nhất trong cuộc đời anh (Ảnh minh họa)
Cả căn phòng cấp cứu im lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng khóc nhỏ của anh. Vậy là những lời cuối của người vợ cuối cùng cũng được nói ra.
- Hóa ra cô ấy thích ăn món cháo đó, vậy mà tôi chỉ nấu một lần duy nhất khi cô ấy ốm sau khi chúng tôi cưới nhau. Một lần duy nhất - Anh ôm chặt lấy vợ gào lên thảm thiết.
Một tháng sau, anh đến nhà cô và mở đúng chiếc tủ mà cô đã nói với anh. Tiền tiết kiệm của cô không có nhiều, nhưng bên trong có kèm 1 lá thư:
Chào anh! Lúc mà anh đọc được lá thư này, thì có lẽ chúng ta đã chia tay hoặc em đã mất trước anh rồi. Em để lại lá thư này chỉ để cho anh biết rằng em yêu anh không bao giờ thay đổi, từ ngày đầu tiên cho đến hôm nay, khi anh đọc bức thư này. Được chăm sóc quan tâm anh là niềm vui mỗi ngày của em, vậy nên khi em không còn có thể bên anh được nữa, em chỉ mong anh luôn mang theo bức thư này, nó như hiện diện cho em, sẽ luôn bên cạnh anh. Em sẽ luôn dõi theo anh, yêu thương anh, ngay cả khi em không còn trên đời này nữa.
Anh dường như chết lặng, chỉ biết ôm mặt khóc nức nở và hối hận vô cùng. Không ngờ rằng mình lại là một thằng đàn ông tồi tệ đến như vậy.