Cưới xong, bố mẹ vợ mua cho chúng tôi 1 căn chung cư gần cơ quan của vợ. Mấy năm đi làm tôi cũng có số vốn nhỏ góp chung để mua nhà nhưng không đáng kể. Cũng vì lẽ đó mà tôi bị vợ và nhà vợ coi thường là thằng hèn kém.
Lúc còn yêu nhau, Ngọc luôn khẳng định rằng cô ấy không cần tôi giàu, chỉ cần tôi yêu cô ấy thật lòng, quan tâm, chăm sóc hết cuộc đời này. Khi ấy, tôi nghĩ mình là người may mắn mới cưới được Ngọc, 1 người vợ xinh đẹp lại biết nghĩ trước sau, không phân biệt giàu nghèo mà bất chấp lấy tôi.
Thế nhưng, chúng tôi chỉ hạnh phúc được 5 tháng đầu sau đám cưới. Tôi làm kỹ thuật cho công ty điện. Không muốn để vợ phải khổ khi nghĩ đến tiền bạc nên tôi lao đầu vào kiếm tiền. Tôi làm theo ca nên có tuần làm sáng, tuần làm tối. Thời gian được nghỉ để ngủ bù thì tôi lại đi chạy grab kiếm thêm.
Tối đó, tôi lấy lương cộng với tiền làm thêm cũng được gần 20 triệu. Tôi tích cóp đưa vợ cứ tưởng cô ấy sẽ vui, nhưng không hề, Ngọc vứt cả tập tiền xuống giường quát.
- Anh thiếu tiền thì cứ nói 1 câu. Ai bảo anh làm đi xe ôm, mất mặt em quá.
- Anh không ngại làm xe ôm kiếm tiền cho em tiêu, thế mà giờ em xấu hổ vì chồng em hả Ngọc?
- Đúng vậy, em xấu hổ lắm. Em ước có cái lỗ nào mà chui xuống cho khỏi bị khinh. Từng này tiền của anh chẳng đủ cho em mua cái váy.
(Ảnh minh họa)
Nghe những lời vợ nói tôi thật sự thất vọng. Kể từ đó, chúng tôi liên tục cãi nhau mà vấn đề chủ yếu là vợ tôi không chịu sinh con. Cô ấy vẫn mải chơi và nói có con thì tôi không đủ sức kiếm tiền để nuôi con. Tôi đi làm thêm thì vợ xấu hổ, thế mà cô ấy luôn so bì tôi với sếp của cô ấy.
- Anh kém thật, 32 tuổi đầu mà vẫn là thằng nhân viên quèn. Sếp của em chưa vợ, 30 tuổi đã làm Giám đốc rồi đấy.
Tôi cay cú quá, giờ tôi mới ngấm hết nỗi nhục khi bị vợ khinh. Tôi chỉ bực mình cô ấy không chịu hiểu rằng tôi đang nỗ lực từng ngày, tôi phải lăn lộn thức đêm, thức hôm để tăng ca. Từ khi lấy nhau tôi cũng chưa để vợ phải thiếu thốn thứ gì. Tôi yêu Ngọc, yêu đến mù quáng nên mới lao đầu kiếm tiền để đáp ứng được nhu cầu của cô ấy. Đến giờ nhìn lại thì tôi là thằng trắng tay bị vợ bỏ.
Tháng trước, vợ muốn đôi giày và túi xách mới. Tôi định bụng cũng sắp tới sinh nhật cô ấy nên sẽ dành tiền để đưa Ngọc đi mua đồ. 3 hôm trước được nhận lương và thưởng 2/9, tôi hí hửng mang tiền về đưa vợ. Cứ tưởng cô ấy sẽ vui và quên hết những lần cãi vã với tôi trước đó. Nhưng không ngờ, Ngọc đã chuẩn bị cả 1 câu chuyện dài để chia tay tôi. Tôi nhớ hết nhưng câu tuyệt tình của cô ấy:
- Em biết anh tốt, nhưng em không thể tiếp tục sống với người chồng hèn kém. Anh cày cuốc cả tháng không đủ để em đi shopping 1 lần. Em cũng chán cả cái cảnh phải về quê chồng xa lắc xa lơ mỗi lần cúng giỗ. Ly hôn đi, anh sẽ không phải vất vả vì em, còn em cũng có thể sống với điều kiện mà mình muốn.
Thế đấy, 1 thằng đàn ông có công việc ổn định, thu nhập cũng chẳng phải quá thấp mà lại bị vợ bỏ để đi theo người khác. Có lẽ duyên số đã định vậy chăng?