Tôi chẳng phải cố tính nói xấu vợ vì chẳng ai hay hớm gì đi nói xấu người đàn bà mình yêu thương nhất trên đời. Thế nhưng nếu ai sống với vợ tôi một ngày thôi cũng đủ kinh hãi vì thói sống cẩu thả, bẩn thỉu của cô ấy.
Ngày nào, tôi cũng phải hết hơi để đi lau dọn "chiến trường" mà vợ bày ra. Nhìn quang cảnh chiếc giường ngủ mỗi khi đi làm về là tôi chẳng muốn về nhà. Quần áo, mỹ phẩm, đồ nội y cứ thế vứt lăn lóc mỗi thứ một nơi. Đó là sản phẩm của vợ tôi sau khi lựa chọn váy áo để diện đến công sở. Đã bao nhiêu lần tôi góp ý rằng cô ấy hãy lựa chọn cho mình một bộ cánh đi làm từ tối hôm trước nhưng vợ chứng nào tật nấy.
Cứ sáng ra là cô ấy làm loạn nhà, loạn cửa vì "cái váy trắng của em ở đâu, anh đã mang cái chân váy chấm bi trên tầng thượng xuống cho em chưa"... Tôi đủ chết mệt vì cái tật ẩu đoảng của vợ.
Cô ấy biết nấu nướng nhưng không thích dọn nhà, dọn bếp, lau chùi toilet. Tôi đi công tác vài hôm thì về đến nhà chẳng có chỗ để đặt chân vào. Sách vở học của con thì vứt tứ tung trên ghế, bàn khách đến tận bàn ăn. Thùng rác thì bốc mùi đến buồn nôn và mốc meo. Bếp ga thì bám đầy dầu mỡ, rau, muối... Nhà vệ sinh thì hoen ố, đen kịt... Tôi cáu gắt thì cô ấy thanh minh rằng sức đâu mà quán xuyến hết mọi việc khi vừa phải cơm nước, chợ búa, đi làm và chăm sóc cho hai đứa con khi tôi vắng nhà... Tôi đành im lặng vì có làm ầm ĩ, to chuyện thì cô ấy cũng chẳng bao giờ chịu sửa tính đổi nết.
Lạ một điều là ngày xưa thời con yêu nhau vợ tôi sạch sẽ, chu đáo lắm. Vì đức tính ấy tôi mới yêu cô ấy. Vậy mà từ lúc lấy chồng, sinh con cô ấy ngày càng đổ đốn ra như thế... Nói thật là nhiều khi tan sở tôi chỉ muốn đi đâu đó hóng gió chứ chẳng muốn về nhà để làm cái việc mà đáng ra đàn bà phải làm.
Khoản nấu ăn của cô ấy cũng khiến tôi nhiều phen kinh hãi. Cô ấy rửa cá, thịt xong chẳng bao giờ có thói quen rửa xà phòng trước khi cầm thứ gì đó ăn hoặc đút cho con ăn. Bởi thế mà thằng út 3 tuổi suốt ngày phải uống men tiêu hóa vì đau bụng đi ngoài. Cứ sờ vào cá, thịt xong là cô ấy lại tiện tay chùi luôn vào quần áo đang mặc rồi cầm hoa quả cho thằng nhỏ ăn. Tôi góp ý thì cô ấy lại gân cổ lên cãi: "Anh rách việc vừa thôi, ngày xưa ông bà mình có dùng đến xà phòng diệt khuẩn bao giờ đâu mà vẫn sống thọ, sống tốt đấy thôi". Đến cái việc vệ sinh cơ thể, hay sau khi đi vệ sinh cô ấy cũng bỏ luôn "thủ tục" rửa tay vì theo cô ấy thì "chẳng cần thiết, ở bẩn sống lâu".
Hãi hùng nhất là nhìn những bộ quần áo nhầu nhĩ của vợ. Tôi bảo cô ấy "đầu tư" vài bộ cho tử tế thì cô ấy gạt đi "Ôi dào, ở nhà ai để ý mà phải tốn tiền. Em chỉ cần đẹp ở ngoài còn về nhà mặc đồ rách cũng được". Thế hóa ra tôi thiệt lấy thiệt để bởi khi cô ấy xinh đẹp, thơm tho nhất thì tôi đâu có được hưởng?
Ám ảnh nhất về cái thói ở bẩn của vợ là tủ quần áo của cô ấy. Đồ nội y thay ra cô ấy cứ để cả tuần mới giặt một thể vì vợ tôi muốn "tiết kiệm". Duy chỉ có 2 bộ nội y cô ấy dành mặc đi làm thì luôn được nâng niu còn những thứ "phụ tùng" ở nhà thì rách lỗ chỗ, mốc meo, nhuốm màu cháo lòng nhìn phát hãi.
Mỗi lần "yêu" vợ tôi bị tụt hứng vì nhìn chiếc áo lót bạc thếch, dãn hết cỡ và "hương thơm cá thịt" còn vương vất trên những bộ đồ mặc nhà của cô ấy. Tôi đâu có đòi hỏi cô ấy phải mặc đồ thật sexy nhưng chí ít cũng phải sạch sẽ, thơm tho... Càng ngày độ bẩn của cô ấy càng cao và càng khó chữa. Tôi mệt mỏi và cũng không muốn nhắc nhở, tranh luận gì nữa.
Nếu cứ mãi thế này chắc tôi chỉ có nước đi ngoại tình mất thôi! Anh không biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa đây vợ ơi!