Thái xuất thân từ vùng quê nghèo khó, mảnh đất bạc màu quanh năm cấy cày không đủ ăn. Nhà có 4 chị em và anh là con út, cũng là người học khá nhất nhà nên được bố mẹ và các chị tạo điều kiện cho học hành tử tế từ tấm bé.
Thái cũng không phụ lòng trông đợi của gia đình. Anh chăm chỉ học hành và đã đỗ đại học. Các chị thì chỉ học hết cấp 2 là phải nghỉ học ở nhà làm phụ giúp bố mẹ lấy tiền nuôi em ăn học. Ngày Thái tốt nghiệp đại học cũng là ngày chị ba lấy chồng, chỉ còn chị 3 ở nhà. Chị cả và chị hai đều lấy chồng xa, chị ba thì bảo chắc chị lấy chồng gần nhà thôi để có gì còn sang đỡ đần bố mẹ. Cậu cứ cố gắng làm việc tốt trên thành phố rồi lấy vợ lập nghiệp trên đó, về quê làm chi cho khổ.
Và đúng như mong đợi của cả nhà, Thái đã lấy vợ thành phố. Nhờ sự giúp đỡ của gia đình nhà vợ anh đã có nhà cửa và chuyển công việc mới thu nhập gấp mấy lần công việc Thái xin được lúc anh ra trường. Chị ba cũng lấy chồng gần nhà để đỡ đần cha mẹ nhưng buồn là số chị vất vả, nhà chồng nghèo nên chị cứ quần quật từ sáng tới đêm.
Và đúng như mong đợi của cả nhà, Thái đã lấy vợ thành phố. (Ảnh minh họa)
Thương chị, Thái cũng đỡ đần chị được chút ít nhưng vợ anh cũng để ý lắm, nhất là từ khi cô ấy bầu bí sinh con vì nhà nội chẳng giúp đỡ được cái gì nên cô ấy càng quản lý tiền của chồng chặt hơn. Mỗi tháng chỉ đưa Thái đúng 2 triệu để gửi về quê cho bố mẹ. “Ông bà ở quê, cái gì cũng rẻ tiêu thế là thoải mái rồi. Chứ gửi nhiều ông bà lại cho con gái hết. Anh làm còn phải để dành cho con anh sau này nữa, chẳng nhẽ anh muốn con mình cũng lại phải bám vào nhà vợ như bố nó sao?”.
Vợ nói thế, Thái cũng không dám giấu gửi tiền cho chị ba nữa. Căn nhà cấp 4 của bố mẹ ở nhà mái ngói nhiều chỗ cũng vỡ rồi, chị ba gọi bảo thế. Thái muốn về sửa lại cho bố mẹ mà chưa về được. Vì cứ nói đến chuyện về là vợ Thái lại bảo con còn nhỏ không đi lại xa được, đợi con tròn năm thì cho về. Thái về một mình thì vợ anh cũng không cho, cô ấy cứ nghi ngờ sợ chồng về đó không có vợ lại bồ bịch, rồi thì tình cũ ngày xưa chắc đầy. Không muốn gây sự với vợ nên Thái lại đành nhịn.
Mẹ cũng gọi điện nhiều lần hỏi thăm cháu, bà không lên được vì ông đợt này bệnh hen lại tái phát, ho nhiều. Bà bảo con trai rảnh thì cho cháu về chơi nhưng Thái bảo mẹ: “Con đợt này việc nhiều nên bận quá không có thời gian rảnh mẹ à. Để con gửi thêm tiền về mẹ mua thuốc cho bố nhé”. Nhưng mẹ gạt đi, nói tiền con gửi về hãy còn, vợ Thái đứng cạnh chồng thì lườm nguýt rồi bâng quơ: “Đã chẳng được nhờ vả gì lại còn mất tiền nuôi, thật là đời bất công”.
Thái tắt máy rồi bực dọc quát vợ: “Em một vừa hai phải thôi, đừng để quá sự chịu đựng của anh”. Thấy chồng nóng mặt, vợ Thái bắt đầu chùn, lại khéo léo nịnh nọt xin lỗi chồng để anh đừng tức giận bỏ về quê. Cô chỉ sợ chồng về rồi lại mang tiền rải hết cho bố mẹ các chị ở nhà, làm sao mà cô quản lý được.
Gần cuối năm đó trong lúc đang đi làm thì Thái nhận được điện thoại của chị ba. “Cậu về ngay đi mẹ đang mệt lắm, bố cũng ho nhiều. Mấy hôm vừa rồi chị bận làm tối ngày không sang thăm bố mẹ được, sáng nay mới qua thì thấy cánh cửa sổ bật tung vì gió to, bố mẹ thì đắp chăn kín mít không dậy được, chị phải gọi bác sĩ vào xem thế nào”.
Thái định thu xếp về luôn nhưng lúc gọi cho vợ thì vợ lại cuống quýt bảo con đau bụng phải đưa vào viện kiểm tra. Thực lòng đó chỉ là vợ anh lấy cớ, cô muốn để chồng về nhà rồi lúc chồng đi cô sẽ kiểm tra xem anh mang về nhà tiền nong thế nào. Chứ để chồng về ngay thì anh cầm thẻ anh rút bao nhiêu tiền cô không biết.
“Mẹ ơi, sao mẹ không đợi con về mà đi vội vã thế này mẹ ơi”, Thái gào lên nức nở. (Ảnh minh họa)
May mắn con trai không sao, sáng hôm sau Thái mới về nhà được. Trước khi đi vợ chỉ cho Thái cầm về có 5 triệu, anh bực bội ném tiền lại cho vợ rồi kiên quyết cầm cái thẻ lương của mình đi. “Cô ác vừa thôi, tôi sống với bố mẹ cô thế nào mà cô lại coi khinh bố mẹ tôi như vậy. Cô không xứng đáng làm con dâu bố mẹ tôi”.
Mặc vợ đứng ngây người ra đó, Thái bỏ đi bắt xe về quê, anh cũng không thèm đi chiếc xe mà bố mẹ vợ cho. Vừa mới về tới sân, Thái đã nghe tiếng người khóc lóc thảm thiết. Chị cả rồi chị hai chạy ra ngoài, các chị cũng đã về cả rồi sao: “Sao về muộn thế em. Mẹ đi rồi”. Thái chết sững không tin vào tai mình, chạy vội vào trong nhà. Tay mẹ anh đã lạnh, bà đã không thể đợi đứa con trai của mình về để nói lời cuối cùng.
“Mẹ ơi, sao mẹ không đợi con về mà đi vội vã thế này mẹ ơi”, Thái gào lên nức nở. Trong khi anh còn đang khóc lóc vật vã bên giường mẹ thì ở giường bố ông bỗng lên cơn ho dữ dội. Chị ba vội vã vuốt ngực cho bố rồi mấy chị em Thái chạy tới bên ông. Cơn ho dứt cũng là lúc bố Thái đưa bàn tay chới với ý gọi con trai, lúc Thái đã nắm chặt được tay cha cũng là lúc ông trút hơi thở cuối cùng.
Nỗi đau quá lớn, mấy chị em chỉ còn biết khóc nấc bên linh giường bố mẹ. Đau đớn vô cùng, không ngờ ngày anh về thăm bố mẹ lại là ngày tang thương thế này sao. Thái chỉ còn biết ngửa mặt lên than trời, anh là thằng con bất hiếu, bố mẹ hi sinh tất cả cho anh vậy mà anh báo hiếu bố mẹ thế này đây. Đau đớn ân hận thì cũng đã muộn mất rồi.