Nhìn vợ đang mang bầu ở tháng thứ 8, sự nặng nhọc và mệt mỏi của cô ấy khiến tôi thương vô cùng. Nhưng cứ nghĩ đến việc mình bị "cắm sừng" bao năm qua tôi lại không biết phải nên làm gì nữa. Tôi yêu cô ấy, yêu nhiều lắm. Giờ tôi phải làm sao để giải quyết cuộc hôn nhân của mình đây? Tôi có nên bỏ vợ hay không? Vợ tôi lại đang mang thai đứa con của tôi.
Tôi lấy vợ được chục năm nay rồi. Tôi biết cô ấy không hề yêu tôi, trước đây cô ấy yêu một người khác trong 5 năm nhưng vì gia đình ngăn cấm nên cô ấy đành chấp nhận chia tay. Còn tôi, tôi đã thầm thương trộm nhớ cô ấy bao năm trời nhưng cô ấy không đoái hoài. Không biết bao nhiêu lần tôi bày tỏ tình cảm nhưng cô ấy đều phũ phàng từ chối. Nhưng tôi vẫn lao đến bên cô ấy như một con thiêu thân lao vào lửa. Tôi thậm chí còn bị cô ấy mắng chửi nhưng tôi nghĩ “đẹp trai không bằng chai mặt” nên vẫn quyết tâm theo đuổi.
Thế rồi khi bố mẹ cô ấy ngăn cấm không cho yêu người kia, tôi đã có cơ hội. Cô ấy cũng nói thẳng với tôi là không yêu tôi, lấy tôi chẳng qua là vì bố mẹ mong muốn như vậy mà thôi. Lúc đấy, cái cảm giác được sở hữu người mình yêu bao năm qua khiến tôi hạnh phúc vô cùng. Tôi chẳng còn nghĩ được là cô ấy không yêu mình thì sau này sẽ ra sao. Tôi chấp nhận hết, miễn là được cưới cô ấy làm vợ. Trước ngày cưới cô ấy cũng nói với tôi cô ấy không còn trong trắng. Tôi cảm thấy hơi buồn nhưng rồi cũng bỏ qua vì nghĩ bây giờ chuyện đó cũng đâu quá quan trọng. Chỉ cần tôi yêu thương cô ấy và sau này cô ấy cũng đáp lại tình cảm đó là quá đủ rồi.
Vậy là chúng tôi cưới nhau. Tôi là một người hiền lành, chăm chỉ làm ăn. Biết rằng vợ lấy mình không hoàn toàn xuất phát từ tình yêu nên trong cuộc sống vợ chồng tôi luôn cố bù đắp cho cô ấy thật nhiều để hi vọng cô ấy cảm động rồi sau này cũng yêu tôi. Chỉ cần cô ấy yêu bằng 1/10 tình cảm mà tôi dành cho cô ấy là tôi cũng mãn nguyện lắm rồi.
Trong nhà cô ấy muốn làm gì tôi cũng chiều, muốn ăn gì tôi cũng mua. Tôi không quá giàu có nhưng tôi không bắt vợ vất vả bao giờ. Cô ấy đang đi làm ở một công ty nhưng kêu mệt muốn nghỉ tôi cũng đồng ý. Tôi mở cho cô ấy một cửa hàng để cô ấy trông coi tại nhà, vừa nhẹ nhàng, vừa trông coi nhà cửa luôn cũng tiện. Ai nhìn vào cũng bảo tôi là một người chồng quá tử tế. Vậy mà cưới nhau hơn 2 năm trời cô ấy vẫn giữ khoảng cách với tôi. Những lần cho tôi gần gũi cũng rất ít, có chăng cũng chỉ là gượng ép mà thôi. Tôi không mấy khi thấy cô ấy cười nói, yêu thương tôi. Tôi buồn lắm. Nhưng càng buồn tôi lại càng quyết tâm yêu cô ấy nhiều hơn. Tôi không tin người ta là gỗ đá mãi được.
Thế rồi tôi phát hiện cô ấy vẫn lăng nhăng với người yêu cũ. Họ hẹn hò và lên giường với nhau. Lần đó tôi biết chuyện vô cùng đau khổ nhưng tôi không mắng cô ấy. Tôi thông cảm cho cô ấy vì dù sao đó cũng là tình yêu mà cô ấy tôn thờ bao năm qua, lại bị bố mẹ cản ngăn nên không dễ gì mà quên ngay được. Vì thế nên cô ấy mới làm điều mù quáng vậy thôi. Tôi nghĩ nếu lúc đó tôi làm găng lên, cô ấy vốn dĩ đã không có tình cảm với tôi, lại đang lăng nhăng với tên người yêu cũ thì có lẽ cô ấy sẽ bỏ tôi mất. Mà tôi thì sợ điều ấy vô cùng. Tôi khó khăn lắm mới lấy được cô ấy, tôi không muốn mất cô ấy như vậy.
Tôi quyết định phân tích thiệt hơn cho vợ thấy nhưng không trách cứ hay mắng mỏ cô ấy và cũng giữ kín chuyện đó. Tôi cứ ngỡ làm như vậy cô ấy sẽ cảm động với sự bao dung của tôi mà thay đổi. Rồi cô ấy mang thai. Đứa con đầu lòng của tôi là một con trai vô cùng kháu khỉnh. Tôi hạnh phúc vô bờ bến và không mảy may nghĩ đến chuyện cô ấy đã từng phản bội mình nữa. Cho tới cách đây hơn 3 tháng. Khi vợ tôi đang mang bầu đứa thứ hai, tôi mới biết một sự thật tày trời.
Thì ra bấy lâu nay, kể từ sau khi vụ việc cô ấy ngoại tình với người yêu cũ bị tôi phát hiện, cô ấy và hắn ta vẫn qua lại với nhau. Cô ấy bất chấp tình yêu của tôi, bất chấp sự bao dung tha thứ mà tôi dành cho cô ấy để tiếp tục ngoại tình với hắn ta. Đứa con đầu không phải là con tôi mà là con của hắn. Cô ấy vẫn nuôi hi vọng là sẽ được ở bên hắn thật lâu. Nhưng rồi cuối cùng hắn lấy vợ và chuyển đi nơi khác sinh sống cô ấy mới chịu quay đầu về với gia đình của mình. Việc đó cũng mới chỉ diễn ra cách đây chưa lâu. Sau khi hắn bỏ đi, cô ấy mới để mang bầu với tôi. Đứa con thứ hai này mới là con tôi.
Tôi cay đắng lắm. Bao năm qua tôi vì cô ta làm biết bao việc không tính toán. Ngay cả khi cô ta ngoại tình tôi cũng tha thứ vậy mà cô ta đang tâm bắt tôi nuôi con thằng khác bao năm. Khi tôi hỏi tội thì cô ta nói tại tôi nhu nhược, tại tôi không đánh chửi nên cô ta càng được thể thấy dễ dãi mà lao vào mối quan hệ bất chính đó. Đến khi có thai với hắn ta thì cô ta sợ không dám bỏ vì trước kia yêu nhau họ đã từng phá thai một vài lần. Cô ta sợ phá nữa sẽ vô sinh. Và hậu quả là tôi phải nuôi con kẻ khác mấy năm trời.
Tôi không ngờ lòng tôi của mình lại bị vợ chửi cho là nhu nhược nên vợ mới đi ngoại tình. Giờ tôi không biết phải làm sao. Tôi vẫn còn yêu cô ấy, hơn nữa cô ấy lại đang mang trong mình giọt máu của tôi nhưng cái ám ảnh về vợ mình ngoại tình, việc mình nuôi con kẻ khác hàng ngày, hàng giờ cứ ám ảnh tôi. Tôi phải làm sao đây?