Ngày còn độc thân, tôi kêu cô ấy là nàng, là em, là người đẹp, là cục cưng. Vì ngày đó, tôi phải dẻo mỏ để tán được người đẹp và còn làm vừa lòng người đẹp nữa. Thế nên cô ấy thích thú lắm, hài lòng lắm vì lúc nào cũng được tôi cưng chiều. Cô ấy tự hào với bạn bè rằng, người yêu của cô ấy thật ga lăng, thật nhiệt tình. Tôi cũng mệt phờ hơi tai vì chiều cô ấy nhưng mà đang yêu thì phải chấp nhận thôi.
Ngày chúng tôi cưới nhau, tôi bắt đầu thể hiện bản lĩnh của người làm chồng. Nhưng chẳng ngờ, vợ tôi còn ghê gớm gấp mấy lần tôi tưởng. Sáng nào, chỉ cần là có anh sáng hắt vào cửa là cô ấy gọi tôi dậy, bất kể là 5 giờ, 6 giờ. Công việc đầu tiên của chúng tôi là tập thể dục. Tôi có mệt đến mấy cô ấy cũng tha đi. Vì với cô ấy, cái việc tập thể dục, thể thao đã ngấm vào máu, không thể nào không tập được trừ khi bụng mang dạ chửa.
Cô ấy bảo, ‘sáng nào anh cũng phải đi thể dục cùng với em, trừ khi anh ốm liệt giường thì thôi chứ không có chuyện thèm ngủ mà lười biếng. Lười dậy thì hôm trước chịu khó ngủ sớm, hôm sau bớt mệt’. Tôi không làm theo thì cô ấy cứ lôi cổ dậy, hành cho đến khổ, muốn nằm thêm cũng không được nữa.
Mỗi ngày, cô ấy đều gọi điện hỏi xem ‘anh ăn cơm chưa, anh đang làm gì, anh có mệt không?’. Tất nhiên làm chồng được vợ quan tâm như thế, ai chẳng sướng. Nhưng mà tôi phát mệt với cô ấy vì có lúc gọi không nghe máy được là cô ấy nổi khùng lên, gọi điện cho tất cả các kiểu đồng nghiệp của tôi để xem, có đúng là tôi đang bận thật hay không.
Chiều tối, cô ấy hỏi, ‘anh thích ăn gì để em đi chợ?’. Tôi thì hay có cái câu ‘tùy em!’ là cô ấy giận lắm. Cô ấy bắt tôi phải nói một món mà tôi thích, như thế thì mới dễ dàng nấu ăn được chứ không hơi đâu mà đi đoán ý của người khác. Thế là từ đó, ngày nào tôi cũng có trách nhiệm báo cho vợ biết, mình thích ăn món gì trong ngày, để vợ còn chuẩn bị đi chợ. Lâu dần, đó trở thành công việc hàng ngày, báo cáo hàng ngày của tôi với vợ. Nhiều khi tôi cứ hỏi đồng nghiệp ‘trời này thì ăn món gì ngon nhỉ’ là họ lại tò mò hỏi tôi sao lại cứ suốt ngày hỏi như thế. Khi biết chuyện, họ cười ha hả vì tôi bị vợ hành đến khổ. Mà tôi cũng thấy khổ thật, không báo cáo một hôm thì bà ấy gọi điện liên tục không thôi…
Tối đến, đúng 7 giờ giờ tôi phải có mặt ở nhà. Đó là thời gian muộn nhất có thể có. Dù là đi muộn quá 5 phút thôi cũng phải báo cho vợ. Hôm nào tính được khả năng tắc đường, không về được sớm thì phải báo vợ ngay, nếu không thì chết với cô ấy. Đi đâu, liên hoan hay là nhậu nhẹt, phải trình bày rõ là đi với ai, mấy giờ về, có ăn cơm hay không thì báo sớm từ chiều. Nếu mà để cô ấy phải nấu một bữa ăn không có người ăn, cô ấy giận cho cả tuần, bỏ đói cả tuần thì tôi thiệt…
Mỗi lần đi làm vợ phải dặn đi dặn lại là mặc gì cho đàng hoàng, ăn gì cho an toàn. Sáng sáng, vợ chuẩn bị đồ ăn sáng và cả cơm trưa cho mang đi để đảm bảo vệ sinh và tiết kiệm. Không mang thì vợ tự ái vì sáng phải chuẩn bị chu đáo cho chồng mới dám đi làm, vậy mà chồng còn chê. Cái gì vợ thích mà không mua cho vợ là chết liền, vợ giận dỗi, khó chịu ngay. Nói chung nhiều khi mệt mỏi vô cùng, bực tức với vợ, khó chịu với vợ, có lúc muốn buông xuôi, muốn cãi nhau với vợ một trận.
Vợ cứ chăm mình như chăm con, nhiều khi tôi ngột ngạt lắm. Hôm rồi, tức quá vì chuyện đi nhậu với bạn bè, tôi quát vợ vài câu và nhất định không về sớm đúng như vợ vẫn dặn. Thế là về nhà tôi cãi nhau với vợ to, vợ còn khóc lóc nói tôi là vợ quan tâm, sướng không biết đường sướng. Tôi hét lên bảo ‘tôi không thích sướng như kiểu này’, thế là từ hôm đó, vợ bỏ sang nhà mẹ đẻ sống, vợ cũng không thèm bận tâm tới bữa ăn, giấc ngủ của tôi nữa. Vợ bảo, khi nào tôi thấy cần vợ, nhớ về thì vợ sẽ về nếu như tôi sang đón vợ.
Mấy ngày đó, tôi dù giận vợ nhưng lại cảm thấy thảnh thơi, sung sướng vì chưa bao giờ mình được tự do thế này. Tôi đi nhậu, chơi với bạn bè suốt ngày, không phải nhận một cuộc điện thoại nào, cũng không phải cắp cái cạp lồng cơm đi mỗi ngày. Sáng thì ngủ nướng, không phải dậy tập thể dục. Những mỗi đêm ngủ, tôi đều có thói quen mò sang bên cạnh để ôm vợ mà hôm nay chẳng thấy vợ đâu. Sáng, dậy để ăn sáng nhưng không có ai chuẩn bị đồ ăn. Sau 1 tuần, tôi bắt đầu không ngủ được muộn, cứ tầm đi tập thể dục thì tự nhiên thức giấc theo thói quen. Nhậu nhẹt giờ cũng mệt rồi, chán rồi, chỉ muốn được một bát canh mát, một bữa cơm ngon cùng với vợ, thế mà giờ không có.
Sau mỗi giờ tan tầm, không còn thấy vợ gọi điện dặn dò, hỏi xem thích ăn gì nữa. Hôm nay đi làm về, tôi thèm món canh chua nấu cá quá mà không biết làm thế nào. Tôi lại nhớ đến vợ. Giá như giờ vợ gọi cuộc điện thoại hỏi xem chồng thích ăn gì thì tất nhiên tôi sẽ chọn món canh chua và tối về tha hồ mà làm mấy bát cơm. Nhưng giờ, không có vợ ở nhà. Tôi nghĩ thế nào, quay xe lại, chạy sang nhà ngoại đón vợ. Thấy vợ đã chuẩn bị sẵn hành lý trong ba lô, có vẻ như đang đợi tôi tới đón mỗi ngày. Trời ạ, nhìn vợ mà rưng rưng nước mắt, thương vợ quá trời. Chắc vợ hi vọng mình đến đón lắm. Thì ra là vợ cũng rất nhớ mình dù là ngày nào vợ cũng phải chăm sóc mình từng tí một, mất cả thời gian và sức lực. Đúng là, đôi khi sự quan tâm của vợ có chút khó chịu thật nhưng mà, chẳng ai bằng vợ, thiếu vợ mới thấy giá trị của vợ thế nào…