Yêu một người chân thành, chẳng ai lại không mong muốn được trở thành vợ thành chồng với người ấy cả. Tôi yêu em ngay từ những ngày đầu gặp mặt. Tôi muốn cho em thấy sự chân thành của tôi và tôi đã kiên trì theo đuổi em suốt hơn 2 năm trời dù biết rằng, em đã có người yêu.
2 năm sau đó, tôi đã chinh phục được trái tim em, khiến em từ bỏ người đàn ông của mình. Thật ra, tôi cũng cảm thấy có chút áy náy, nhưng không phải là tôi đã khiến em thành ra như vậy, không phải tôi xúi giục em phản bội người yêu. Chỉ là, tình yêu 4 năm của em đã quá nhạt nhòa. Em luôn tâm sự với tôi rằng, người yêu của em bây giờ không như trước nữa, anh ta lạnh lùng, tính toán và chỉ suốt ngày bắt em phải tiết kiệm tiền bạc này kia. Hai người không còn lãng mạn nữa, không còn những khoảng thời gian êm ái như trước, anh trở nên lạnh lùng, chỉ biết đi làm kiếm tiền, không đoái hoài tới người yêu.
Em hay tâm sự chuyện tình yêu của mình với tôi trong suốt thời gian 2 năm tôi tán tỉnh em. Em khóc lóc mỗi khi hai người giận nhau, rồi em còn kể xấu người yêu với tôi. Em coi tôi như tri kỉ, muốn nói hết cõi lòng với tôi. Em bảo đã chán người yêu, muốn có được sự lãng mạn, chân tình như ngày trước. Em nói, nếu có lấy anh ta thì cũng vì tình nghĩa mà thôi.
Thế rồi, bằng cách nào đó, em đã cảm kích trái tim của tôi. Em nhận lời yêu tôi khi vừa nói chia tay người cũ được một thời gian. Em muốn tôi cho em thời gian để quên người cũ. Tôi vì quá yêu em, tôi đã hiểu được tâm tư của em. Và cũng có thời gian dài chơi với em, tâm sự cùng em nên tôi càng hiểu rõ trái tim em thế nào. Làm sao có thể quên được người cũ nhanh như vậy khi mà tình yêu mặn nồng suốt 4 năm. Dù có nhạt nhòa thì em vẫn sẽ trọng tình trọng nghĩa.
Tôi chấp nhận thiệt thòi một chút khi yêu em. Tôi luôn tự nhủ sẽ chăm sóc em, làm em quên đi được tình cũ. Nhưng có vẻ như, càng ngày em càng hối hận vì quyết định của mình. Biết rõ là em yêu tôi nhưng vì áy náy với tình cũ nên em vẫn còn nặng lòng. Tôi quyết định kết hôn với em, tôi cũng đã nói chuyện nghiêm túc với em, mong em có thể hiểu được tấm chân tình của tôi. Đám cưới rồi, chúng tôi sẽ không còn phải lo lắng gì cả, em cũng là vợ của tôi, thuộc về tôi nên tôi không lo mất em.
Ngày sắp cưới, em vui và có vẻ hạnh phúc vô cùng. Trái tim yêu tôi nhưng có thể trong đó còn sót lại chút ít tình cảm dành cho người cũ. Em nói, cưới em, em muốn mời người cũ tới dự, em muốn được gặp người cũ lần cuối trước khi em lấy chồng. Tôi hoang mang lắm, tôi không đồng ý vì tôi không muốn chuyện đó làm cản trở đám cưới của tôi. Tôi chấp nhận chuyện em còn yêu người cũ khi lấy tôi đã là quá lắm rồi, tôi kiên trì theo đuổi em suốt 2 năm. Không trách tôi đã khiến em từ bỏ người cũ nhưng đó không phải là lỗi hoàn toàn do tôi. Tôi quyết định không cho em mời người cũ. Em cứ cầu xin tôi, nhưng nếu thực sự em muốn làm như vậy, tôi không thể nào tha thứ. Tôi đã van xin em là đừng làm chuyện đó, tôi muốn đám cưới này không còn nước mắt, không còn những nỗi buồn, vì nếu người cũ đến, em sẽ rất buồn phiền, làm cô dâu mà khóc thì tôi làm sao vui được…
Tôi đã chấp nhận tất cả chuyện này, tôi không muốn đến ngày cưới cũng phải chấp nhận chuyện đó nữa. Tôi đã không đồng ý với yêu cầu của vợ sắp cưới và nếu như em cố chấp, tôi sẽ từ bỏ chuyện cưới xin này. Tôi đã nói với em như vậy và hi vọng, nếu thực sự yêu tôi, em sẽ không để chuyện đó xảy ra. Còn nếu như em không yêu tôi mà còn vương vấn tình cũ thì mọi chuyện xem như đã không còn gì để nói nữa, tôi đã phí công sức kéo em về phía mình, chiếm đoạt em mà không có được trái tim thật sự của em. Tôi áy náy lắm nhưng mà cũng không thể nào cho em làm chuyện này được, nhất định là không…