Từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ, gặp nhiều kẻ tham tiền, nhưng tôi chưa thấy ai từng tham lam một cách lộ liễu như vợ của tôi. Hình như nếu không nói là cô ấy thích tiền thì cô ấy sợ người khác lấy mất ngay trước mặt mình hay sao ấy. Tham tiền đi liền với ki bo, ở vợ tôi thì hội tụ cả. Thế nên, tôi mới ngán ngẩm, xấu hổ và có chút chán nản.
Ngày lấy về vợ mới lộ mọi tính nết xấu mà khi yêu nhau, tôi không thể nào nhận ra. Yêu thì lúc nào chả màu hồng, với lại trong tình yêu, người đàn ông gần như chịu hoàn toàn trách nhiệm, có bao giờ để con gái phải trả tiền, chi tiêu khoản gì đâu mà biết. Thế nên, vợ chồng tôi có lẽ chưa hề hiểu tính nết nhau mà đúng hơn là tôi không hiểu tính nết của vợ mình.
Vợ không bộc lộ việc tham tiền cho tới ngày chúng tôi cưới nhau được 1 tuần. Tiền mừng cưới, vợ cầm hết, bảo cho bố mẹ vợ cũng không cho. Tôi bảo đưa cho mẹ 2 chục triệu để giúp đỡ mẹ lúc mẹ mời cỗ bạn bè mình, nhưng vợ bảo, đưa thì đưa 2 triệu thôi là đủ tiền mấy mâm cỗ ấy chứ đưa tới tận 2 chục triệu làm gì. Nói thì nói là tiền bù cỗ chứ bố mẹ đưa cho mình biết bao nhiêu tiền rồi, có tiếc gì đâu mà mình còn tính toán chi li với bố mẹ. Với lại đưa cho mẹ, chắc gì mẹ lấy. Nhưng vợ tôi nhất định không.
Có gia đình bác của tôi rất nghèo lại còn đang bệnh tật, đi ăn cưới họ cũng mừng cả nhưng mà tôi bảo không lấy. Vì bác đang khó khăn. Nhưng vợ nhất định không chịu, vợ bảo ăn cỗ thì phải mừng tiền vậy thôi. Còn người ta khó khăn là chuyện của người ta, mình đâu phải là từ thiện mà đi giúp đỡ, mình mở cỗ ra cũng mất tiền này kia. Đúng là vợ tôi tính toán chi li thật.
Cái chuyện tham tiền của vợ tôi bộc lộ nhất là khi mẹ tôi đưa cho mấy cái phong bì trong bao lì xì mừng cưới. Mẹ bảo đó là tiền của bạn bè mừng, mẹ đưa lại. Lẽ ra vợ phải bảo thôi, đưa cho mẹ vì đã không biết mẹ đồng nào rồi, thế mà vợ lại cầm hết, bảo khoản nào phải ra khoản ấy.
Tôi nhớ như in cái lần vợ lừa chính vợ chồng bạn thân của mình để lấy hoa hồng vài triệu. Nói là lừa thì hơi quá nhưng đúng là, vợ có bán một cái xe hộ ông anh họ, bảo là người quen. Vợ chồng bạn vợ muốn lấy. Anh này bảo bá với giá 2 chục triệu nhưng vợ hô lên là 25 triệu rồi lăng xê cái xe ngon lắm đủ kiểu để vợ chồng nhà kia lấy. Rồi cuối cùng, vợ tóm gọn trong tay 5 triệu là tiền của mình. Thấy vợ như thế tôi chán hẳn. Dù là chuyện làm ăn nhưng với người bạn thân tình thì không nên như thế. Có nói thì vợ bảo, người ta có biết đâu mà lo.
Ngựa quen đường cũ, nhiều lần như vậy vợ đâm ra xấu tính vì chỉ nghĩ đến tiền. Tôi vốn làm giáo viên nên hễ có phụ huynh học sinh nào đến chơi hay thăm hỏi, vợ gợi ý ngay chuyện quà cáp, thậm chí là phong bì. Tôi mất mặt với vợ vì xưa nay, tôi không hề nghĩ tới chuyện nhận quà của ai cả. Thế mà vợ lại còn nhận một cách lộ liễu không hề ngại ngần. Khách của tôi toàn do vợ tiếp và chủ động chuyện quà cáp. Thế là tôi được phen mất mặt trên trường. Không phải người ta nói mà vợ làm như thế, ‘tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa’, sau này tôi sẽ chẳng còn mặt mũi nào để gặp các bậc phụ huynh ấy. Rồi tiếng xấu bao năm của tôi thành công cốc, họ sẽ nghĩ tôi là một thầy giáo không tử tế gì.
Nghĩ mà chán. Cái nhà này do vợ làm hỏng hết. Hễ ai nói chuyện quà cáp là vợ thích lắm, chỉ muốn nhận ngay. Họ đưa quà chưa kịp nói câu từ chối để làm khách, vợ đã vơ vào luôn như sợ người ta mang về mất. Nghĩ mà chán nản vô cùng. Đúng là, khi yêu thì như vậy khi lấy vợ mới biết rõ mặt nhau.
Bây giờ tôi đã biết rõ mặt vợ mình rồi và thật sự, tôi cảm thấy nhục vì người vợ tham tiền như thế này. Khéo vì vợ mà hủy hoại danh tiếng của tôi, không còn dám nhìn mặt ai nữa.