Đêm qua, ả đã khóc rất nhiều, ả thấy mình lạc lõng giữa những con phố xinh đẹp, giữa những ánh đèn hắt ra từ phía quán bar đang xập xình tiếng nhạc Electro. Ả đứng đó, không quên nốc đến giọt cuối cùng của chai Absolute, loại rượu dành cho người có trí nhớ kém, xét theo một nghĩa nào đó thì vẫn là thuốc bổ. Nhưng cũng không đành lòng cảm ơn Thượng đế đã tạo ra loại đồ uống ấy, nó giúp những thứ ả không muốn nhớ đến cứ hiện ra trước mắt, như phim quay chậm, thoắt ẩn thoắt hiện một vài hình bóng quen thuộc.
Và ả khóc, ngon lành, không sợ hãi, không thèm quan tâm những ánh mắt tò mò, và cả thương hại, giống như một đứa trẻ mới chào đời, ả có quyền được khóc, và để chứng minh rằng ả không hề vô cảm như ả vẫn nghĩ, thế giới vẫn nghĩ, gã vẫn nghĩ. Nhưng vị cay nồng của thứ cồn màu trắng ấy không làm vơi đi nỗi đau mà ả đang trải qua, một cơn đau tưởng chết nhưng không hiếm gặp của tuổi đôi mươi: Thất tình.
Đó không phải là gã trai đầu tiên nói yêu ả, cũng không phải là người đầu tiên mà ả đem lòng thương yêu. Nhưng mà cả hai đã có một khoảng thời gian để nhớ, để khi ả bị vứt vào một xó thì ả khóc. Có một câu chuyện kể về việc hai người yêu nhau chết, họ lên Thiên đường và nói rằng muốn ở mãi trên đó với mối tình đầu của mình. Và kết cục là họ không được ở bên nhau. Đấy, họ cứ tưởng họ là tình đầu của nhau nhưng chẳng phải.
Năm lớp 10, ả đã hôn thằng bạn ở lớp. Tất nhiên, không phải trong một cơn say, mà là ả rung động. Nhưng với gã, điều đó đến từ lớp 3. Một con bé tóc ngắn, không xinh cho lắm nhưng hay mặc chiếc váy màu xanh, thỉnh thoảng bơm cho gã ít mực và thì thầm vào tai gã rằng bạn có đôi mắt rất đẹp. Nhưng cái thời kỳ ấy, dù bất kỳ điều gì xảy ra cũng chẳng khiến đứa nào đau lòng. Bởi vì khoảng thời gian khi người ta còn đang viết thư để dưới ngăn bàn, nắm tay nhau đã là tất cả. Bây giờ thì không thế.
Ả mất khá nhiều thời gian để xua đi cảm giác cô đơn rồi chìm vào một nỗi cô đơn khác. Thay vì ở nhà cặm cụi xóa bớt một số file ảnh, gặm nhấm một vài bức thư tình, ả đến nơi đông người, ngồi đó một mình và uống. Điều đấy được xem như một động thái chứng tỏ sự hèn nhát và bé nhỏ của mỗi người. Khi trong lòng ả chỉ còn là một khoảng trống mênh mông, ả muốn nhét đầy nó bằng những lời chọc ghẹo sáo rỗng, những ánh mắt lả lướt. Rồi ả thầm khinh những thứ rẻ tiền ấy để trở về với cảm xúc thật sự lúc này. Dù rằng, nó không phải là một sự tôn trọng bản thân.
Chán là phương tiện để đi đến vô cùng. Ả đi qua các con phố, ánh đèn đường hiu hắt kéo bóng ả loang lổ trên vỉa hè tựa như nỗi cô đơn sẽ trở thành bất tận. Nhưng ả quyết định sẽ dừng lại, sẽ giết chết ký ức bằng thứ cồn loại mạnh, để sát trùng cho vết thương đang ngày một lớn hơn. Xin hãy tha thứ cho ả.
***
Hôm nay là một ngày lạ lùng, à không, rất lạ lùng. Ả tìm thấy facebook của người mà ả đã từng rất thích, cách đây vài năm. Khi ấy, thậm chí cả hai còn chưa chạm tay vào nhau, chưa thể hiện bất kì cử chỉ say mê nào. Nhưng ả đã rất thích con người ấy, đã từng muốn nói rằng Em yêu anh. Dẫu vậy, những câu chuyện cổ tích chỉ là những câu chuyện cổ tích, thực tế phũ phàng hơn nhiều. Gã đã bỏ đi với cảm xúc lửng lơ như bong bóng xà phòng, bỏ ả ở lại với một mớ hỗn độn về cảm xúc và thông thể tìm thấy gã. Theo ả, câu trả lời là ả rất nhàm chán, ả thậm chí còn chẳng biết cách quyễn rũ một gã trai đang say. Muốn giữ chân đàn ông cần phải có sự thu hút, ả không có điều đó. Nhiều lúc, ả chấp nhận sự thật phũ phàng ấy, nhưng nhiều lúc thì không. Ả viết cho một mình đọc, rằng ả rất nhớ gã. Một đứa con gái bị bỏ rơi rất nhớ thủ phạm. Nghe thật nực cười.
Bẵng đi vài năm, mọi thứ thay đổi theo thời gian, đúng hơn là thời gian làm mọi thứ thay đổi. Ả là một kẻ thất bại trong những cuộc tình, ả thậm chí còn không chắc là mình còn khao khát hay không. Nhưng ả quyết định nhắn tin cho gã:
"Anh còn nhớ em không ?" "Chưa bao giờ anh quên em" - Gần như ngay lập tức ả có câu trả lời. Đâu đó trong lời nói, ả hiểu gã cũng đã theo dõi mình từ lâu.
Và một cuộc hẹn đến như nó phải đến. Trước mặt ả bây giờ là một gã trai, vẫn cái cảm giác cũ, nhưng một vài thứ đã thay đổi trên khuôn mặt. Ả sống lại khoảng thời gian yêu gã chỉ trong một buổi tối, đó vẫn là một thứ lạ lùng. Nhưng với ả, có lẽ điều đó không còn quan trọng.
"Ngày xưa em đã rất yêu anh" "Emcũng chưa kịp nói với anh điều đấy" "Tại sao anh lại bỏ đi?" "Đâu phải cứ ở lại bên nhau là yêu nhau ? Anh không sẵn sàng làm em đau. Với cả, người phụ nữ chỉ yêu một lần trong đời thôi. Anh luôn tin là như vậy. Nên ta gặp nhau, sau chừng ấy năm. Nó không làm em suy nghĩ à?"
Ả nhìn gã chằm chằm, một sự im lặng thích thú. Trong phút chốc, ả quên rằng mình đang thất tình.
Ả đã yêu rất nhiều thứ trong cuộc đời mình, cũng đã sở hữu một vài thứ trong số đó. Ả hoàn toàn có thể làm tốt hơn những gì ả đã từng làm, nhưng điều ấy thì chẳng thể cứu vãn điều gì trong mối quan hệ hai người. Ả thự hỏi: "gã trai đứng trước mặt mình lúc này liệu có phải là định mệnh?". À thực ra thì không cứ gặp lại nhau thì sẽ yêu nhau, kể cả cuộc hẹn này cũng không chứng tỏ được điều gì, ngoài việc ả như trẻ lại.
*** Sau một cuộc lẩn trốn thất bại về mặt cảm xúc, gã vô tình đọc được một vài lời nhắn ả viết cho gã, nhưng tưởng rằng gã sẽ không bao giờ đọc được. Gã đã mỉm cười nhưng không thay đổi quyết định. Đến tận bây giờ, đó vẫn là một câu chuyện tạm cho là hoang đường nếu như tiếp túc có một mối dây liên kết nào đó gắn họ lại. Có một điều chắc chắn là ả chỉ còn lại cái tên giống như những năm trước mà thôi. Gã cũng vậy cảm xúc cũ nhưng con người mới. Bấu víu lấy cảm xúc cũng giống như đem lồng ra để nhốt gió. Rất vô ích và ngu ngốc. Nhưng sự thật là chẳng đứa nào yêu thật lòng mà lại khôn cả. Chỉ có những người tỏ ra khôn hoặc tỏ ra ngu. Họ lừa chính bản thân mình một cách dễ dàng. Đôi khi ả trốn tránh việc cảm thấy mình như diễn viên phim Hàn Quốc đứng trong bối cảnh tuyết rơi trắng trời. Cuộc đời giả dối đến vậy đấy.
Sự thay đổi diễn ra chóng vánh, ả nghĩ rằng mình có thể yêu. Không phải là yêu một người mới, mà yêu một người đàn ông vốn phải thuộc về mình những năm trước. Ả thấy mình choáng váng trước bống tối, mờ ảo và hoang tàn. Chỉ duy nhất một người ở đó, giữa con đường inh ỏi tiếng còi xe, để ả yêu thương.
Người phụ nữ chỉ yêu một lần trong đời. Ở trong đó, có cả sự thù hận. Nhớ lại câu chuyện về Eugenie và Napoleon. Eugenie khi chứng kiến sự bỏ đi của người tướng Pháp đã quay sang lấy kẻ thù của ông, cho dù trái tim của bà vẫn thuộc về Napoleon. Bởi người phụ nữ chỉ yêu một lần trong. Và họ sẽ chết cùng điều đó.
Ngày mai, mặt trời vẫn mọc. Nhưng tình yêu không tuân theo một nguyên tắc nào đó của tự nhiên. Ả không sẵn sàng cho một lần bị bỏ rơi nữa. Nhưng ai mới biết được, ai là người thuộc về mình. Thậm chí, còn chẳng ai biết người đàn ông duy nhất mà ả yêu là ai nữa. Ả thật lố bịch. Ả còn muốn lả lướt trước một người mà ngay lúc này ả muốn hôn người đó.
Ở trong một góc tối nào đó sâu thẳm bên trong con người, gã cười khẩy.