Tốt nghiệp ra trường, có công việc ổn định được một năm, mẹ giục tôi cưới vợ. Thế là, tôi cưới Linh – đồng nghiệp cùng công ty, xinh xắn, ăn nói lễ phép, từ tốn và là tiểu thư của một gia đình giàu có. Chúng tôi nhận được sự chúc phúc của hai bên gia đình và cả cơ quan. Ai cũng bảo chúng tôi xứng đôi vừa lứa. Tôi rất hãnh diện khi cưới được cô vợ tuyệt vời như vậy.
“Mở mày mở mặt” với mọi người chưa được lâu, cuộc sống của tôi đã bị đảo lộn. Gia đình tôi thì nhiều phen hoảng hốt bởi cô dâu mới “tiểu thư quá mức cho phép”.
Cứ tưởng nàng giỏi việc cơ quan, được lòng sếp và đồng nghiệp thì cũng sẽ đảm đang việc gia đình, có cách ứng xử khéo léo với nhà chồng, ai dè… ở nhà, nàng là một con người hoàn toàn khác.
Ngay sáng hôm sau ngày cưới, khi tôi và mọi người thức dậy và làm các công việc thường nhật thì, vợ tôi vẫn “say sưa giấc mộng”, lay mãi chẳng chịu dậy. Nàng bỏ luôn cả bữa sáng. Mẹ tôi tâm lý nên nói đỡ con dâu: “Chắc hôm qua nhiều việc quá nên nó mệt, thôi để nó ngủ thêm, dậy sớm cũng có làm gì đâu”.
Đến bữa trưa, tôi nài nỉ, thậm chí phải trách móc “nặng nhẹ” nàng mới chịu dậy rửa mặt, giúp mẹ chồng chuẩn bị cơm trưa. Nhưng hỡi ôi! Cô vợ bé nhỏ xinh đẹp, giỏi giang “mười phân vẹn mười” của tôi có lẽ vì được nuông chiều từ bé nên không biết chút gì về nữ công gia chánh.
Nàng không biết làm cá nên mẹ bảo đi rửa rau. Ai ngờ đến rau em cũng không biết rửa, làm cho nguyên rổ rau xà lách dập nát hết. Mẹ tôi phải chỉ bảo lại từng li từng tí rằng: “Con không được dùng cả hai bàn tay khuấy mạnh vào chậu nước rửa rau như thế mà phải làm nhẹ nhàng, từ tốn, như vậy rau sẽ sạch mà không bị dập nát”.
Trong bữa cơm, nàng ăn rất ít. Cả ngày hôm đó, tôi thẹn đến đỏ mặt với gia đình vì sự “ngây thơ”, “đoảng việc nhà” của vợ mình. Bố tôi nhìn cô con dâu lắc đầu rồi len lén trốn vào phòng riêng mà chắp miệng: “Mới về làm dâu chắc nó ngại, từ từ sẽ quen, đừng lo”.
Tôi cũng hy vọng rồi em sẽ “quen dần” như lời bố nói. Nào ngờ, cả tháng sau, nàng vẫn không hề có chút nào biến chuyển. Nhiều đêm “đầu gối tay ấp”, tôi lựa lời khuyên nhủ, động viên nàng thay đổi, học cách làm một nàng dâu tốt. Nàng e thẹn vâng vâng dạ dạ, nói sẽ cố thay đổi vì tôi, vì hạnh phúc gia đình… Hai tháng sau, mọi chuyện vẫn nằm ở vạch xuất phát .
Có lẽ, vì được bố mẹ đẻ chiều chuộng quá mức nên nàng đã với sự sung sướng, không thật sự nỗ lực để sửa đổi mình. Điều này khiến tôi khá buồn và lo lắng không biết tình trạng này kéo dài đến bao giờ. Và rồi bố mẹ tôi có thể thông cảm, giữ cho gia đình bình lặng nữa không!
Nàng mang thai. Cả nhà tôi ai nấy đều vui mừng, sung sướng. Bố mẹ cưng con dâu không cho nàng đụng tay vào bất cứ việc gì. Tôi cũng vui mừng không kém khi sắp được làm bố.
Có đêm đang ngủ, nàng bảo thèm ăn thứ này, thứ nọ, tôi bật ra khỏi giường chạy đi mua. Nàng hay ốm nghén, mệt mỏi nên nhiều khi cáu gắt, bực bội, tôi vẫn cố gắng chiều, tất cả vì thiên thần nhỏ.
Hơn chín tháng sau, con tôi chào đời. Đó là một ngày thật đẹp. Cả nhà cũng quây quần bên giường vợ tôi ngắm nhìn cô ấy cho con bú. Tôi hãnh diện lắm!
Kể từ khi có con, cô vợ tiểu thư ngày nào của tôi đã ra dáng một người phụ nữ chững chạc hơn. Nàng chú tâm nghe mẹ chồng dạy cách pha sữa, nấu cháo dinh dưỡng cho con, không còn ngủ say nữa mà khá nhạy cảm, thức ngay khi con cựa quậy trong nôi thèm sữa hay đòi thay tã… Tôi cũng để ý thấy nàng chăm chút cho gia đình, cho chồng con và bố mẹ nhiều hơn.
Giờ ngồi ngẫm lại thấy cuộc đời này thật đáng sống. Có những việc không đi theo mong muốn, định hướng của mình nhưng cũng đừng vội thờ ơ, chối bỏ nó mà hãy kiên nhẫn chờ đợi và nỗ lực để thay đổi tình hình.
Tôi là một minh chứng: cứ tưởng mình bất lực khi vớ phải một cô tiểu thư như thế nhưng cuối cùng nàng đã làm tròn bổn phận của một nàng dâu. Với một người đàn ông như tôi thì hạnh phúc đôi khi đơn giản chỉ có thế!