Bố mẹ tôi chỉ là nông dân, dù làm quần quật cả năm chẳng dám nghỉ ngày nào cũng chỉ đủ tiền nuôi anh em tôi ăn học Đại học. Tôi tốt nghiệp xin được vào làm ở một doanh nghiệp bao bì với mức lương trung bình. 5 năm sau khi ra trường, thấy bạn bè xung quanh hết đứa này đến đứa khác lần lượt khoe ảnh chung cư, sổ đỏ trên trang cá nhân, tôi cũng thấy chạnh lòng. Tôi thừa biết chúng nó có được như vậy cũng là do có bố mẹ hỗ trợ phần nhiều. Nhiều lúc tôi chỉ biết oán trách số phận. Ai bảo tôi sinh ra đã là con nhà nghèo.
Mong ước đổi đời của tôi đã trở thành hiện thực khi có một cô gái Thủ đô phải lòng, chính là vợ tôi bây giờ. Cô ấy nói yêu cái thật thà, hiền lành của tôi nhưng bố mẹ cô ấy không thích tôi vì tôi là dân nhà quê, gia đình lại chẳng “môn đăng hậu đối” nhưng trước sự cương quyết của con gái ông bà đành phải nghe theo.
Và đương nhiên sau khi cưới chúng tôi dọn về sống ở nhà vợ. Được ở trong ngôi nhà 4 tầng đẹp đẽ, tôi tự hào biết bao. Tôi sung sướng khoe ảnh đám cưới và tổ ấm khang trang của tôi với mọi người. Tôi nghĩ cuộc đời tôi đã thay đổi, chẳng thua kém bất kỳ ai nữa nhưng thực sự không phải thế. Nhưng cái gì cũng có giá của nó. Ở trong nhà người ta nhưng không có nghĩa cũng là chủ nhà. Từ khi bước vào kiếp ở rể tôi mới cảm nhận hết được sự nhục nhã của những kẻ “chui gầm chạn”...
Bố mẹ vợ không có cảm tình với tôi nên tôi làm gì cũng xét nét từng ly từng tý. Chúng tôi cưới nhau được mấy tháng thì vợ tôi mang bầu, do sức khỏe yếu nên cô ấy phải nghỉ ở nhà dưỡng thai. Trước đây hai vợ chồng tôi mỗi người một lương nên ngoài khoản đưa cho bố mẹ chi tiêu ăn uống hàng tháng và trang trải việc cá nhân thì chúng tôi còn để dư ra được một chút. Nhưng từ khi vợ tôi nghỉ ở nhà mọi thứ chỉ ngóng vào đồng lương của tôi.
Vợ tôi vốn được chiều từ nhỏ nên có thói tiêu hoang. Nhiều khi đến giữa tháng cô ấy đã ngốn hết sạch số tiền tôi đưa, thế là cô ấy lại ngửa tay ra xin tiền bố mẹ. Mỗi lần như thế mẹ vợ lại được dịp kháy khỉa tôi: “Một mảnh đất cắm dùi cũng không có, giờ đến vợ cũng không nuôi nổi nữa thì còn làm ăn gì”. Tôi bị xúc phạm thì ức chế vô cùng nhưng lại nghĩ vợ tôi làm thế cũng không phải với bố mẹ nên khi chỉ có 2 vợ chồng tôi khuyên vợ tôi tiết kiệm chi tiêu đừng để mẹ đánh giá mình không ra gì. Vợ tôi ậm ừ nghe theo nhưng cái tính tiêu hoang thích gì mua ấy khó lòng mà bỏ được.
Ở nhà vợ quyền được nói cũng không có. Chưa nói gì đến những việc lớn trong nhà chẳng bao giờ tôi được tham gia, đến cả những khi vợ chồng xung đột cũng luôn bị bố mẹ vợ “nhảy vào mồm”. Có lần vợ tôi làm mất file tài liệu rất quan trọng trong máy tính của tôi. Tôi bực quá mới to tiếng với cô ấy vài câu thế mà bố mẹ vợ xộc cửa vào chỉ thẳng mặt tôi: “Anh định làm gì con gái tôi đấy. Anh đã làm được gì cho nó mà dám quát tháo nạt nó như thế. Anh không thích nữa thì đi ra khỏi nhà này luôn đi”. Cơn tự ái dâng lên ngùn ngụt tôi vớ ngay chiếc vali nhét quần áo định bỏ ra ngoài nhưng vợ tôi cứ khóc lóc xin lỗi, năn nỉ tôi ở lại. Tôi cũng thương vợ đang bụng mang dạ chửa, không muốn cô ấy suy nghĩ nhiều mà ảnh hưởng đến đứa bé.
Lúc bình tĩnh lại tôi nghĩ, bố mẹ vợ có đối xử với tôi tệ như thế nào tôi cũng chịu đựng được vì họ đâu có thể sống với tôi cả đời. Nhưng không chỉ bố mẹ vợ, phải dè chừng chi tiêu hàng tháng, vợ tôi dần dần cũng đâm ra cáu gắt với tôi, nói năng hỗn láo là chuyện như cơm bữa.
Có lần tôi về quê ăn đám giỗ. Vợ tôi bận con nhỏ nên không về được. Cô ấy hẹn tôi hôm sau lên sớm để đưa hai mẹ con đi dự tiệc đầy tháng con một người bạn. Vì có việc đột xuất xảy ra nên tôi lên không đúng hẹn được. Khi tôi vừa lên đến nơi đã bị cô ấy đã ném vali, đồ đạc ra ngoài và nói trong cơn giận dữ: “Anh cút ra khỏi nhà tôi ngay. Anh đi đâu ở thì ở. Anh về quê của anh ở luôn cũng được. Tôi không quan tâm”. Tôi nói thế nào vợ cũng không chịu nghe nên đành cầm đồ đạc sang chỗ người bạn ở tạm vài hôm.
Được đà cô ấy thành quen, cứ khi chúng tôi cãi nhau là cô ấy lại dọa đuổi tôi ra khỏi nhà. Nhiều lần như vậy tôi bắt đầu cảm thấy chán nản. Lắm lúc tôi nghĩ thà mình cứ ở trong cái nhà trọ bé tí như ngày xưa có khi còn thoải mái hơn. Sống trong nhà vợ dù nhà cao cửa rộng nhưng mãi mãi tôi vẫn bị coi là kẻ ăn nhờ ở đậu. Đã đôi lần tôi đề nghị vợ tôi ra ngoài sống nhưng cô ấy nói nếu thế sẽ ly hôn với tôi.
Tôi đã chán cảnh bị nhà vợ coi thường lắm rồi nhưng chỉ thương con tôi. Dù sao với nó có một mái nhà vẫn hơn là phải ra ngoài ở trọ. Ông bà có ghét bỏ tôi nhưng không nỡ ghét bỏ cháu mình. Nếu ly hôn tôi cũng không nỡ xa con. Nhưng cứ sống thế này thì nhục nhã quá, không biết tôi có thể chịu đựng được đến bao giờ nữa. Chuyện như cơm bữa đến nỗi, khi tôi viết những dòng này, tôi lại lần nữa đang ở nhờ nhà bạn...