NAM GIỚI » Đàn ông yêu

Sợ vợ ở cữ trưa không có gì ăn, chồng hùng hục đạp xe mang cơm về để rồi ngất lịm trước cảnh tượng đau lòng ấy

Chủ nhật, 18/09/2016 10:25

Vừa làm xong, chưa được nghỉ ngơi chút nào đã đi luôn, đôi chân Hòa có lúc tưởng như muốn gãy rụng vì mỏi mệt.

Lấy nhau bằng hai bàn tay trắng biết rằng sẽ vô cùng khổ cực nhưng Hòa và Lan vẫn một lòng một dạ đến với nhau. Chẳng phải các cụ ta vẫn có câu “Thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn đấy hay sao”. Hòa và Lan tin rằng, chỉ cần hai vợ chồng sống hết lòng vì nhau, cùng nhau phấn đấu, cố gắng thì rồi thứ gì cũng sẽ có. Ai cũng tin, cặp vợ chồng ấy sẽ làm được.

Tuy điều kiện sống của hai vợ chồng khá khó khăn nhưng ngôi nhà nhỏ lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười vui vẻ. Cuộc sống của họ được người ta tôn thờ theo đúng kiểu “ Một túp lều tranh hai trái tim vàng” vậy. Hòa đi làm xa nhà tới 10 cây, hàng ngày phải đi làm bằng xe đạp trong khi công việc của Hòa cũng không nhẹ nhàng gì. Lắm hôm Hòa về nhà trong tình trạng phờ phạc, mặt mũi bạc phếch hết cả, Lan nhìn mà xót xa lắm. Lan thì chỉ buôn bán vài mớ rau lặt vặt ở chợ, kiếm tiền ăn hàng ngày. Được cái Lan cũng là người vợ biết vun vén, lo toan nên dù đồng lương của cả hai có ít ỏi cũng không bao giờ hai vợ chồng phải đi vay tiền bao giờ.

Biết Hòa vất vả lắm mới kiếm được tiền nên Lan tiết kiệm chi tiêu lắm. Thứ gì cần cho Hòa thì Lan mới mua. Còn nếu là mua cho Lan thì Lan cố gắng giảm nó đi tối đa. Mỗi lần Hòa hỏi, Lan chỉ cười nói:

- Em chỉ loanh quanh ở nhà chứ có phải đi làm xa như anh đâu mà cần mua bán gì chứ?

Hòa lao vào, ôm chầm lấy Lan mà bật khóc. (Ảnh minh họa)

Cả hai vợ chồng đều muốn kinh tế vững vàng hơn một chút nữa mới sinh con nên cả hai đều kế hoạch. Tuy nhiên, trong sinh hoạt vợ chồng, mà nhất là những cặp vợ chồng hạnh phúc như Hòa và Lan thì chuyện vỡ kế hoạch âu cũng là điều bình thường thôi. Nhìn chiếc que thử thai hai vạch, Lan vừa mừng vừa lo. Lan chỉ sợ kinh tế chưa vững vàng, sinh con ra sẽ không có đủ điều kiện để lo cho con. Còn Hòa, Hòa ra dáng mình là người trụ cột của gia đình:

- Em cứ yên tâm mang bầu rồi sinh con thật khỏe mạnh. Tất cả đã có anh lo cho mẹ con em rồi.

Nhiều lúc Lan thầm nghĩ, không biết bản thân mình đã tu được phúc phận gì mà lấy được người chồng tốt như Hòa. Lan bị ốm nghén nặng ngay từ những tháng đầu tiên nên công việc buôn bán hoàn toàn bị gác lại. Lan chỉ có thể loanh quanh ở nhà, làm vài việc lặt vặt. Chuyện cơm nước Hòa cũng đều phải tự lo. Bố mẹ hai bên đều già yếu hết cả nên hai vợ chồng phải cố gắng tự thân vận động mà thôi. Từng ấy tháng Lan mang bầu là từng ấy tháng người ta thấy Hòa thay đổi. Hòa xuống sắc nhiều quá, xấu xí và sạm đen hẳn đi, một phần vì vất vả, một phần vì không có ai chăm sóc. Bởi Lan tự chăm cho bản thân mình còn không được thì còn chăm được cho ai nữa.

Con trai chào đời khỏe mạnh. Hòa nghe thấy tiếng khóc của con mà nước mắt cứ thế ứa ra. Lan sinh dễ nên sau sinh, Lan cứ nằng nặc đòi xuất viện luôn. Lan nói là Lan không thích mùi bệnh viện chứ thật ra là Lan muốn tiết kiệm tiền. 1 tháng ở cữ mới thực sự là vấn đề đau đầu của cả hai vợ chồng. Hòa không thể nghỉ làm. Họ hàng ai cũng bận chỉ có thể chạy qua chạy lại được chút xíu nên hầu như cả hai vợ chồng đều phải tự lo hết.

- Anh cứ yên tâm đi làm đi. Ở nhà em lo được hết mà. Cứ tin ở em anh ạ!

Khó khăn nhưng yêu thương trọn vẹn mới là điều tuyệt diệu nhất của gia đình. (Ảnh minh họa)

Lan nhìn Hòa bằng ánh mắt đầy niềm tin và động lực. Nhưng lo Lan ở nhà không tự nấu được đồ ăn nên dù quãng đường về nhà xa, Hòa vẫn quyết hùng hục đạp xe 10 cây số để mang cơm mua vệ sinh lắm về cho Lan. Vừa làm xong, chưa được nghỉ ngơi chút nào đã đi luôn, đôi chân Hòa có lúc tưởng như muốn gãy rụng vì mỏi mệt. Nhưng cứ nghĩ đến ánh mắt rạng rỡ của Lan lúc nhận được sự quan tâm từ chồng mình, Hòa lại thêm động lực đạp thật nhanh về nhà. Vậy mà, vừa mở cửa nhà ra, Hòa lại gần như ngất lịm trước cảnh tượng đau lòng ấy…

Lan vừa một tay đưa võng cho con, một tay vừa lấy đũa gắp từng cọng rau luộc đưa lên miệng. Lan vẫn nói buổi trưa mình ăn cơm nước đầy đủ. Vậy mà cơm nước đầy đủ của Lan chỉ có duy nhất một đĩa rau luộc với muối kia thôi ư…

Hòa lao vào, ôm chầm lấy Lan mà bật khóc:

- Anh xin lỗi! Anh thật bất tài, vô dụng khi không lo được đầy đủ cho em. Để em phải khổ như thế này?

- Anh đừng nói thế. Em thấy hạnh phúc lắm. Được anh yêu thương, quan tâm, chăm sóc thế này thì dù có ăn gì, em cũng đều thấy ngon anh ạ!

Người ta cứ mải miết đi tìm hạnh phúc ở đâu đâu mà không biết rằng nó tồn tại bình dị và thân thuộc ngay bên cạnh mình như cuộc sống của Hòa và Lan vậy. Khó khăn nhưng yêu thương trọn vẹn mới là điều tuyệt diệu nhất của gia đình.

>> Chồng bảo đợi anh đi nước ngoài về sẽ có tiền xây biệt thự nhưng đến khi anh làm chủ cả dãy nhà sang trọng thì vợ đã xanh cỏ

Theo Motthegioi.vn