Tôi 38 tuổi, vợ tôi 34 tuổi. Hai vợ chồng tôi lấy nhau đến nay cũng được 12 năm, chúng tôi đã có với nhau 2 đứa con, một trai và một gái. Tôi làm kỹ sư cho một công ty nước ngoài, thu nhập không phải quá cao, nhưng mỗi tháng cũng được hơn 1.000 đô, còn vợ tôi làm việc cho một cơ quan nhà nước, tổng thu nhập một tháng của cô ấy được khoảng 8 triệu đồng.
Lương gấp 3 lần của vợ, nhưng chưa bao giờ tôi tỏ thái độ gì đối với cô ấy, thu nhập hàng tháng tôi chỉ giữ lại vài triệu còn vẫn đưa cả cho vợ chi tiêu, thi thoảng cô ấy mua sắm quần áo hay gửi biếu ông bà ngoại vài đồng cũng có nói với tôi, tôi cũng không có ý kiến.
Tôi cũng không rượu chè, thuốc lá, cờ bạc… cũng quan tâm chăm sóc vợ con, cũng biết nói những lời yêu thương và tặng hoa cho vợ vào những ngày lễ. Nhưng chưa bao giờ tôi thấy vợ hài lòng về những cố gắng của mình.
Thi thoảng cô ấy lại kể chồng chị A, cô B ở cơ quan thu nhập một tháng cả trăm triệu đồng, ngày sinh nhật mua tặng cho vợ cả cái xe SH, hay cái túi vài ngàn đô. Trong khi đó chồng mình, thu nhập mỗi tháng được có hơn 1.000 đô, quà sinh nhật cho vợ cùng lắm cũng chỉ là bó hoa với cái váy 1-2 triệu là hết cỡ. Đi du lịch thì cũng chỉ quanh quẩn trong nước cho tiết kiệm.
Không biết bao nhiêu lần tôi góp ý với vợ mà cô ấy chẳng chịu thay đổi, cứ thi thoảng cả nhà đang vui vẻ, cô ấy lại mang chuyện nhà người này người kia ra kể và than trách mình xinh đẹp là thế mà chồng không phải đại gia. Bao giờ mới có xe 4 bánh để đi.
Cách đây mấy hôm, đang trong bữa cơm, cô ấy lại kể về cô bạn học cùng đại học, ngày xưa xấu xí thế mà lại lấy được anh chồng giàu, làm phó giám đốc cho một công ty nước ngoài, tiền tiêu không hết. Trong khi mình xinh đẹp, đường đường là hoa khôi của lớp hồi đại học, ai cũng bảo sau này lấy được chồng đại gia mà thu nhập chả đủ nuôi vợ con.
Đang bữa ăn cơm, nhưng không thể chịu nổi cách nói năng coi thường chồng của vợ, tôi bực mình mới tát cho cô ấy một cái và nói “Tài giỏi thì đi kiếm thằng nào hơn mà ở”. Thế là cô ấy khóc mếu, cho rằng tôi đã hèn lại còn bảo thủ, không chịu thừa nhận để mà cô gắng, rồi giận dỗi.
Tôi thực sự cảm thấy mệt mỏi về cách suy nghĩ ấu trĩ của vợ. Tại sao cô ấy không nhìn rộng ra ngoài xã hội, không so sánh tôi với những người đàn ông suốt ngày rượu chè, cờ bạc, gái gú rồi về nhà đánh đập vợ con để thấy mình may mắn, hạnh phúc mà suốt ngày đem tôi so sánh với những thu nhập mỗi tháng vài ngàn đô để rồi về nhà cắn nhủ, hờn dỗi làm khổ chồng.