Hình như tôi vô duyên hay sao mà suốt 4 năm đại học, rồi tiếp 3 năm đi làm, đến khi đã 25 tuổi mà tôi vẫn chưa kiếm nổi cho mình một mối tình để vắt vai.
Xét tổng thể thì cũng không phải tôi xấu trai đến độ phải ế vợ. Vậy thì lý do duy nhất mà các em không muốn yêu tôi có lẽ chỉ vì tôi nghèo, ở trọ suốt từ thời sinh viên đến tận khi đi làm. Buồn nhưng biết thực lực của mình, tôi quyết chí phấn đấu làm việc, tiết kiệm và dành dụm để hy vọng một thời gian không xa có thể mua được một ngôi nhà nhỏ. Có nhà rồi, chắc chuyện vợ con sẽ sáng sủa hơn.
Suốt 10 năm sau đó, tôi kiên trì thực hiện ước mơ của mình mà không nghĩ tới việc tìm kiếm một tình yêu. Trời cũng thương tôi để cho tôi một công việc có thu nhập khá và việc làm thêm đều đều, cuối cùng tôi cũng mua được một căn hộ chung cư có đầy đủ tiện nghi trong thành phố.
Tôi chuyển về nhà mới, nhưng thỉnh thoảng vẫn quay về nơi trọ để gặp gỡ, bù khú cùng mấy thằng bạn thân đã có một thời gắn bó lâu dài bên nhau. Một lần tình cờ tôi gặp em ở đó, em không xinh nhưng thùy mỵ, hiền lành và rất thân thiện.
Em là sinh viên năm thứ 2, thuê trọ ở đây để tiện việc học hành và đỡ gánh nặng cho bố mẹ đều làm nông ở một tỉnh miền núi phía Bắc xa hút.
Cảm mến và khâm phục nghị lực của em, tôi thường xuyên trở về xóm trọ để thăm em. Một thời gian sau, tôi ngỏ ý muốn cùng em tiến xa hơn mối quan hệ bạn bè. Dù biết tôi hơn em tới 15 tuổi nhưng em không cần suy tính nhiều, gật đầu chấp thuận tình cảm của tôi.
Có lẽ các bạn cũng biết tâm trạng tôi sung sướng, vui mừng đến thế nào khi mình đã có một cuộc sống tự lập, có nhà riêng, có công việc tốt và lại có cả tình yêu bên cạnh nữa.
Biết em thiếu thốn về tài chính, tôi sẵn sàng chu cấp cho em để em yên tâm học nốt 2 năm cuối đại học. Tôi mua cho em mọi thứ đồ dùng mà căn phòng trọ của em còn thiếu. Em học xong năm thứ 3 thì tôi cũng dư tiền để sắm cho em một chiếc xe máy tay ga mới cóng, chiếc xe mà nhiều lần thấy em nhìn theo hút bóng, không giấu nổi sự thèm thuồng mỗi khi bắt gặp có người đi trên đường.
Lần nào bên nhau em cũng nũng nịu khẳng định tình yêu của em với tôi, nhưng em rất khéo léo để giữ khoảng cách an toàn mỗi khi chúng tôi gần gũi bên nhau. Em nói em còn phải học và muốn giành điều đó cho ngày trọng đại khi chúng tôi chính thức nên vợ nên chồng.
Đôi ba lần đến phòng em, tôi có gặp một chàng trai trẻ mà em giới thiệu là anh họ đang học năm cuối đại học Bách khoa đến chơi. Chàng trai kia cũng lịch sự, lễ phép và cởi mở ủng hộ khi biết tôi yêu em gái họ của cậu ấy…
Ngày em dự lễ tốt nghiệp đại học, tôi háo hức với bó hoa lớn trong tay đến chúc mừng em và nghĩ đến một mái ấm gia đình hạnh phúc rộn rã tiếng cười của chúng tôi. Thế nhưng vừa đến cổng trường, tôi choáng váng không tin vào mắt mình khi thấy em đang rạng rỡ đón bó hoa từ tay chàng trai mà em gọi là anh họ, rồi anh ta tự tin choàng tay qua eo em đi ra tận bãi gửi xe, lấy chiếc xe mà tôi đã mua cho em, chở em đi khuất bóng…
Em đã học, đã sống, đã tiêu xài bằng những đồng tiền mồ hôi công sức của tôi. Đòi lại ư, tiền mang cho gái biết đâu mà đòi? Điều mất mát lớn hơn là tình yêu và niềm tin của tôi.