Ra trường đã 2 năm tôi chưa thể kiếm một công việc hợp với mình, các công ty toàn có đòi bằng giỏi khá còn bằng của tôi chỉ trung bình vì tôi chỉ chú trọng học chuyên ngành mà chẳng bao giờ chịu học mấy môn vô bổ nên toàn phải thi lại thôi, nhưng vốn là người kiên nhẫn nên tôi chấp nhận tạm thời là anh chàng phu hồ kiếm tiền để sống qua ngày còn buổi tối tôi đến những địa điểm internet miễn phí để tìm kiếm việc làm trên chiếc điện thoại di động của mình.
Công việc cực khổ là vậy nhưng tôi luôn lạc quan tự tin vào năng lực của mình sẽ có ngày được trọng dụng. Sau khi gửi hàng trăm hồ sơ qua mạng suốt 2 năm trời cuối cũng có 1 công ty đúng với năng lực của mình chấp nhận phỏng vấn tôi. Khỏi phải nói tôi vui mừng đến mức nào, để cho cuộc gặp mặt đầu tiên được thuận buồm tôi đã sắm cho mình một bộ đồ quần áo giầy mới đẹp và giá trị hơn triệu đồng. Cả đêm hồi hộp tôi chẳng thể ngủ được nên thức dậy giữa đêm khuya chuẩn bị kỹ càng kiến thức chuyên môn cho buổi phỏng vấn ngày mai.
Thế rồi tôi ngủ lúc nào không biết và quên để chuông đồng hồ, đến khi choàng tỉnh dậy thì chỉ còn 10 phút nữa là đến thời điểm phỏng vấn. Chẳng kịp ăn uống gì vội vàng mặc quần áo xúc miệng qua quýt phóng xe thục mạng với hi vọng đến đúng giờ để khỏi mất điểm. Đang chạy bon bon trên đường từ xa tôi đã nhìn thấy 2 người phụ nữ to béo đánh một cô gái.
Bản tính tò mò tôi dừng lại thì nghe thấy cô gái kêu cứu mồm liên tục hô yếu ớt “cướp cướp”, một người phụ nữ bịt mồm cô ấy lại và hô hoán là “mày cướp chồng tao tao đánh cho mày chết này”. Thấy mấy người đàn ông to khoẻ chỉ đứng nhìn còn mấy người phụ nữ thì chép miệng “lại chuyện đánh ghen đấy mà đúng là loại đàn bà cậy mình có nhan sắc rồi phá hoại gia đình nhà người khác”.
Chẳng hiểu chuyện thực hư thế nào nhưng cứu người như cứu hoả nên chẳng suy nghĩ gì vội vàng buông xe ra nhảy vào ngăn hai người phụ nữ để cứu nguy cho cô gái trẻ. Thấy vậy 2 người buông cô gái ra và vội nhảy lên xe máy, đúng lúc đó cô gái ú ớ chỉ vào chiếc xe máy tôi linh cảm đó là chiếc xe máy của cô gái trẻ mà hai người đàn bà kia định cướp lấy.
Tôi vội vàng tri hô mọi người ngăn chiếc xe máy lại, thật may mọi người cuối cùng đã hiểu ra sự việc và phối hợp cùng tôi lấy lại được tài sản cho cô gái còn hai người đàn bà kia nhảy lên một chiếc xe máy của 1 người đàn ông chạy thoát thân. Vụ việc vừa xong tôi tá hoả vì mình đã trễ buổi phỏng vấn, chẳng kịp nói chuyện với cô gái tôi lại vội vàng phóng xe đi cho kịp giờ. Vừa chìa bộ hồ sơ ra vị giám đốc khó tính đã mắng như tát nước vào mặt:
- Tôi ghét nhất những nhân viên đến muộn giờ làm còn cậu mới ở vòng loại mà đã bắt tôi đợi 10 phút, thời gian của tôi là vàng chứ không phải là giờ cao su đâu. Thôi cậu hãy mang hồ sơ về đi ở đây không tuyển những người lười biếng làm việc trễ nải.
- Cháu thành thật xin lỗi chú, đây là công việc mong ước chờ đợi suốt 2 năm trời của cháu, cháu rất mong chú hãy cho cháu một cơ hội dù chỉ là thử việc để chứng minh cháu không phải tệ như chú nói đâu.
Ông ta chẳng chịu nghe tôi giải thích mà lại còn thiếu tôn trọng đứng phắt dậy vội vã bước ra khỏi phòng luôn, lời chào vội vã của tôi ông ta cũng chẳng thèm đáp lại.
Buồn bã bước ra khỏi phòng, nhìn những nhân viên làm việc chăm chỉ mà tôi thèm được như họ quá, nhìn anh chàng IT đang cau có giải những thuật toán tôi thầm nghĩ nếu mình mà ngồi vào vị trí đó chắc đánh bay trong vài giây. Đang chậm rãi bước đi trong nuối tiếc thì có cô gái bước ra khỏi cầu thang vội gọi lớn tiếng:
- Ôi anh anh, thật may gặp anh ở đây cảm ơn anh đã cứu em, thật không ngờ anh lại làm việc ở toà nhà này rất hi vọng được gặp anh.
Có lẽ cô ấy không lên tiếng trước tôi cũng chẳng nhận ra, tôi buồn rầu than thở:
- Cô cũng đến đây phỏng vấn à, thôi về đi chúng ta đến trễ giờ rồi, anh em mình đi uống nước để giải sui và giải sầu thôi.
Cô gái cười hồn nhiên khiến tôi thấy hình như mình lỡ lời gì đó, rồi giằng luôn lấy bộ hồ sơ trên tay tôi và bảo tôi ngồi đợi một lát nhé. Chẳng hiểu cô ta đi đâu một lúc sau quay lại khoác tay với vị giám đốc khó tính ban nãy, khiến tôi ngơ ngác chẳng hiểu gì cả. Ông giám đốc nhìn tôi tỏ vẻ ngại ngùng:
- Tôi rất cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi nếu không có cậu chắc giờ này nó phải nhập viện rồi và cậu được đặc cách chính thức trở thành nhân viên kiểm soát an ninh mạng của công ty này không phải qua thời gian thử việc 3 tháng như những người khác. Cậu đừng phụ lòng tin ở con gái của tôi. Ngày mai bắt đầu làm nhé.
Rời khỏi công ty mà lòng tôi lâng lâng hạnh phúc, thật không ngờ cuối cùng tôi đã thực hiện được ước mơ của mình. Tôi sẽ không để mọi người thất vọng đâu. Từ lâu lắm rồi bây giờ tôi mới cảm thấy cuộc sống thật sự có ý nghĩa.