Với bất cứ ai, gia đình luôn là nơi họ mong ngóng được trở về sau mỗi ngày bận rộn và mệt mỏi, nhưng với tôi lúc này, tôi thực sự cảm thấy sợ khi phải về nhà. Nhà với tôi là nơi chứa đựng quá nhiều những cuộc cãi vã, những mối quan hệ phức tạp và những lời gằn hắt nhau. Tôi cảm thấy sợ. Giá mà tôi có thể trốn chạy khỏi ngôi nhà đó dễ dàng như mỗi sáng tôi bước ra để đi làm. Nhưng giũ bỏ ngần ấy thứ trách nhiệm đâu phải là đơn giản.
Cho tới giờ tôi không thể trả lời được rằng mình cưới người vợ thứ hai này là đúng hay sai. Chỉ nhớ, thời điểm tôi tái hôn, ai cũng khen ngợi tôi trông thế mà tốt số, lớ ngớ lại vớ được gái tân, lại còn đẹp như tranh làm vợ. Lúc đó, đúng là tôi cũng thấy tự hào về bản thân mình và cảm thấy hãnh diện ghê gớm lắm. Nhưng giờ nếu ai đó hỏi về cảm giác của tôi thì có lẽ tôi cũng phải cúi đầu thừa nhận rằng tôi đã sai lầm.
Cuộc hôn nhân đầu của tôi tan vỡ khi tôi bước sang tuổi 30. Vợ chồng tôi đều là những người tri thức, học vấn cao, kiếm được nhiều tiền nhưng cả hai lại không hiểu cho nhau nên cuộc sống hôn nhân đồng sàng dị mộng. Chúng tôi không cãi vã, không tranh luận nhưng gần như chẳng nói với nhau một lời. Hai con người hoàn toàn không cùng trí hướng, không đồng điệu về tâm hồn. Lỗi sai thuộc cả về hai chúng tôi khi cả vợ cả chồng đều cuốn theo công việc mà không quan tâm tới cảm giác của người kia. Kết quả của cuộc hôn nhân đó là chúng tôi ly hôn, tôi nhận trách nhiệm nuôi con bởi lẽ tôi hiểu dù thế nào đi chăng nữa việc một người phụ nữ có con nhỏ sẽ khó tìm được hạnh phúc mới hơn là đàn ông.
Sau khi cuộc hôn nhân đầu đổ vỡ, tôi nhận ra sai lầm của mình. Lẽ ra tôi nên sống khác đi, bảo ban vợ và cùng xây dựng tổ ấm của mình thì tôi cũng lại hằn học và buông xuôi. Sau khi ly hôn, tôi ý thức hơn hẳn và khao khát tìm cho mình một người mới để cùng nhau vun vén. Rồi tôi gặp cô ấy, người vợ thứ hai của tôi bây giờ.
Cô ấy kém tôi 8 tuổi, là sinh viên tốt nghiệp ra trường được hơn 1 năm. Gia đình cô ấy có điều kiện, bản thân cô ấy lại xinh xắn nên khi đi làm được rất nhiều người chú ý. Thế nhưng oái oăm là cô ấy lại đem lòng yêu mến tôi. Mọi người thường nói đàn ông sau khi đổ vỡ trong hôn nhân thường có một sức hút lạ kì đối với những cô gái mới lớn, có lẽ điều này đúng với tôi. Dù sao, nhìn bề ngoài tôi cũng là một người đàn ông đĩnh đạc, phong độ, lại có công việc ngon nghẻ.
Thời gian đầu tôi cảm thấy ngại nên né tránh vì tôi nghĩ cô ấy nên yêu và cưới một chàng trai còn độc thân, như thế sẽ phù hợp hơn với cô ấy. Nhưng tôi càng tránh thì cô ấy càng tiến lại gần tôi. Cô ấy nói yêu tôi và không ngại chuyện quá khứ. Cô ấy là người trẻ, chỉ quan tâm tới hiện tại chứ không bận tâm tôi có mấy đời vợ và mấy đứa con trước đó. Cô ấy tìm cách tiếp cận tôi, gần gũi con gái riêng của tôi và làm tôi mủi lòng. Tôi tin, tình yêu của cô ấy dành cho tôi là thật.
Để có được cuộc hôn nhân này, cô ấy đã phải đấu tranh rất nhiều với bố mẹ, thậm chí cô ấy còn dọa sẽ tự tử. Đã có lúc tôi nghĩ bỏ cuộc nhưng chính sự can đảm của cô ấy lại tiếp thêm sức lực khiến tôi cố gắng đến cùng với cô ấy. Và rồi chúng tôi đã được đến bên nhau, bố mẹ cô ấy dần chấp nhận tôi, coi tôi như con trai trong nhà.
Thế nhưng cuộc hôn nhân tính đến giờ là gần 3 năm lại không hề hạnh phúc như tôi nghĩ. Cô ấy là con nhà giàu, tính tiểu thư, lại quen được nuông chiều nên khi về làm vợ, chỉ đơn giản làm tốt vai trò đó thôi cô ấy cũng chưa làm được chứ đừng nói là phải đóng vai một người mẹ ngay khi vừa làm vợ. Cô ấy bắt đầu cảm thấy bực tức khó chịu với con riêng của chồng khi phải san sẻ một phần nào đó thời gian và tình cảm.Thời gian đầu hiểu cho tâm trạng của cô ấy tôi cố gắng điều hòa thật tốt mối quan hệ này nhưng càng ngày sự ích kỉ của cô ấy càng lớn. Tôi nhận ra rằng cô ấy có thói quen chiếm hữu và không muốn phải sẻ chia dù rằng cô ấy đã chấp nhận chuyện cưới một người đàn ông từng có vợ.
Càng sống cô ấy càng mang chuyện quá khứ ra để đày đọa và giày vò tôi. Mỗi lần vợ chồng có gì bất đồng cô ấy lại liên tục nói về cái điệp khúc “Anh phải hiểu anh tốt số như thế nào mới lấy được gái tân như tôi làm vợ…”… Những lời cô ấy nói khiến tôi cảm thấy đau lòng và chán nản vô cùng. Khi cô ấy sinh thêm cậu con trai cho tôi thì mọi chuyện càng trở nên rối tung hơn vì cô ấy luôn đòi hỏi và giành quyền lợi cho con.
Tôi hiểu cô ấy đã tốt, đã yêu tôi thật lòng như thế nào nên mới chấp nhận lấy tôi. Thế nhưng cuộc sống hôn nhân lúc này đang là gánh nặng và áp lực tâm lí nặng nề với tôi. Giá mà ngày đó tôi tìm cho mình một người phụ nữ khác từng trải hơn, từng đi qua nỗi đau hơn thì có lẽ giờ đây cuộc hôn nhân thứ hai của tôi sẽ được đảm bảo hơn nhiều.
Tôi không dám nghĩ tới chuyện ly hôn vì như thế là thêm một người phụ nữ nữa khổ, thêm một đứa con của tôi sống trong cảnh tan đàn xẻ nghé. Thế nhưng cứ mãi như vậy, liệu hôn nhân của tôi sẽ trở thành thứ gì? Tôi phải làm sao đây?