Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có. Bố mẹ tôi hoạt động trong ngành xây dựng, có công ty riêng. Dưới tôi là một em trai kém 2 tuổi. So với em trai, tôi được bố mẹ yêu quý hơn vì hợp cung, hợp mạng. Bố mẹ hết mực chiều chuộng tôi.
Năm 23 tuổi, tôi yêu một cô gái xinh đẹp nhưng có hoàn cảnh khó khăn. Em đã trao cho tôi sự trong trắng của mình. Chúng tôi thề hẹn sẽ sống bên nhau trọn đời. Sau 1 năm yêu nhau, em phát hiện mình có bầu. Tôi vô cùng hạnh phúc và đưa em về ra mắt gia đình.
Tuy nhiên, khi bố mẹ tôi biết em có bầu mà gia đình lại nghèo nên họ cho rằng em cố tình 'úp sọt' tôi. Em muốn dụ dỗ tôi để có cuộc sống giàu sang. Tôi nhiều lần giải thích nhưng bố mẹ không nghe.
Vài ngày sau đó, bỗng dưng em mất tích. Tôi điên cuồng đi tìm em. Tôi gọi điện thậm chí về quê nhưng không tìm thấy em. Tôi vẫn không ngừng tìm kiếm em và nhất định không chịu yêu người khác. Cho đến một ngày, mẹ tôi kể rằng mẹ đã cho em một số tiền khá lớn để rời xa tôi. Em đã đồng ý và nhận số tiền đó. Mẹ bảo rằng: "Mẹ đã thử xem nó có ham tiền không. Không ngờ nó ham tiền mà bỏ con ra đi đấy. Khéo đứa bé trong bụng cũng bị nó phá rồi".
Nghe mẹ nói xong tôi khóc như mưa. Lần đầu tiên trong đời, tôi rơi nước mắt. Tôi hận em vì đồng tiền làm cho mờ mắt. Hận em khiến tôi phải rời xa con. Đứa con mà tôi chưa từng được gặp mặt. Tôi sống trong đau khổ.
Mãi đến năm 27 tuổi, bố mẹ tôi nhất quyết ép tôi phải đi xem mắt Hương - cô con gái của một giám đốc xây dựng có tiếng trong thành phố. Bố mẹ tôi muốn kết thông gia với nhà đó.
Vì chiều lòng bố mẹ nên tôi đã đồng ý đi gặp em. Lần đầu tiên gặp Hương, tôi đã rất ấn tượng với em. Em xinh đẹp, dịu dàng và giọng nói nhẹ nhàng đến mê hồn. Không hiểu vì sao mà sau lần gặp đầu tiên đó, Hương khiến tôi mê mẩn và quên đi quá khứ đau khổ của mình.
Ở bên Hương, tôi luôn cảm thấy vui vẻ và thoải mái. Nhờ có em mà tinh thần tôi phấn chấn trở lại. Tôi đã quyết định đi làm lại ở công ty bố tôi. Gia đình vui mừng khi tôi vui vẻ. Hương cũng có tình cảm với tôi. Ngoài giờ làm việc, tôi và em dính như hình với bóng.
Sau 1 năm yêu nhau, chúng tôi đã tổ chức đám cưới. Một đám cưới hoành tráng nhất nhì thành phố. Sau khi kết hôn, chúng tôi ra ở riêng. Bố mẹ hai bên đã cùng nhau xây cho chúng tôi một ngôi nhà lớn. Cuộc sống hôn nhân của tôi vô cùng tuyệt vời. Hương luôn quan tâm và chiều chuộng tôi. Đặc biệt là em nấu ăn rất giỏi. Sau giờ làm việc vất vả, tôi chỉ muốn nhanh chóng về nhà để thưởng thức những món ngon do vợ nấu.
Lấy nhau được 2 năm thì Hương sinh cho tôi một cậu con trai kháu khỉnh. Lúc bế con lần đầu tiên, tôi đã khóc. Cảm giác khi được làm bố thật tuyệt vời.
Từ khi có con, cuộc sống của vợ chồng tôi luôn ngập tràn tiếng cười. Cậu con trai bé bỏng chính là sợi dây kết nối giúp tình yêu của chúng tôi thêm bền chặt hơn. Những tưởng hạnh phúc đó sẽ là mãi mãi. Nhưng đến khi con trai tôi được 2 tuổi thì Hương đưa về nhà một cậu bé khoảng 10 tuổi và nói đó là con riêng của cô ấy. Hy vọng, tôi sẽ chấp nhận và cho con cô ấy sống cùng. Nếu không chấp nhận thì cô ấy và hai con sẽ rời đi.
Vợ chăm sóc con riêng rất chu đáo khiến tôi bức xúc (Ảnh minh họa)
Tôi hoàn toàn bất ngờ về chuyện này. Tôi không ngờ lúc còn trẻ, Hương đã có con với người đàn ông khác. Nhưng có một điều tôi không hiểu là tại sao sau đêm tân hôn, tôi thấy tấm ga trên giường có vệt máu đỏ. Không lẽ em đã đi vá trinh để lừa dối tôi.
Nhưng nếu muốn lừa dối tôi thì tại sao em còn đưa con riêng về nhà. Bao nhiêu câu hỏi cứ ở trong đầu tôi. Tôi đã đem tất cả những câu hỏi này để chất vấn vợ nhưng cô ấy chỉ im lặng.
Bố mẹ tôi biết chuyện này cũng vô cùng tức giận. Nhưng họ bảo tôi không được bỏ vợ. Vì công ty bố tôi đang vay một khoản tiền khá lớn của bố vợ. Nếu tôi ly hôn thì công ty sẽ phá sản.
Tôi không có ý định bỏ vợ. Bởi tôi yêu cô ấy hơn bản thân mình. Tôi không muốn con của mình phải nhìn thấy cảnh bố mẹ chia tay. Nhưng con riêng của vợ thì phải làm sao. Tôi nên làm thế nào cho đúng.
Suy nghĩ vài ngày, tôi đã nói chuyện với vợ. Tôi đồng ý cho con riêng của vợ sống cùng nhà. Nhưng tôi không thể đối xử với con riêng như con ruột được. Cô ấy vẫn im lặng không nói gì.
Từ khi con riêng của vợ về sống chung với chúng tôi. Tôi thấy cô ấy luôn dành sự chăm sóc và yêu thương nó hơn cậu con trai của chúng tôi. Hàng đêm, nó được cô ấy đọc truyện và hát trước khi đi ngủ. Còn con của tôi thì người giúp việc ru ngủ. Cô ấy chăm lo từng bữa cơm cho nó, chở nó đi học. Trong khi đó, tôi luôn tìm lý do để mắng chửi nó.
Suốt một tháng trời, vợ toàn chăm lo cho con riêng mà ít quan tâm đến con trai của tôi. Điều đó khiến tôi vô cùng bức xúc. Khi vợ đón con riêng đi học về nhà, tôi đã lớn tiếng quát: "Cô làm như thế mà được à! Tại sao cô đối xử thiếu công bằng vậy. Cùng là con của cô nhưng cô đối xử với nó rất tốt. Trong khi con tôi cô lại thờ ơ. À! Hóa ra cô vẫn yêu tình cũ đúng không? Nếu không sống được nữa thì cô đưa nó đi chỗ khác."
Vợ tôi im lặng khiến tôi càng tức. Tôi cầm lấy tay thằng bé và lôi nó ra ngoài. Thấy vậy, vợ hoảng hốt hét lên: "Anh đang làm cái gì vậy, bỏ tay con ra".
Tôi và cô ấy giằng co đứa bé. Tôi thả đứa bé ra và cho vợ tôi một cái tát trời giáng khiến cô ấy ngã xuống sân. Đến lúc này, tôi mới thấy thằng bé khóc. Nó chạy đến bên vợ tôi sau đó quỳ xuống, chắp tay nhìn về phía tôi và nói: "Con xin bố. Bố đừng đánh mẹ. Lỗi không phải ở mẹ Hương. Con không phải là con của mẹ. Mẹ con đã mất rồi. Nếu bố muốn đuổi thì con sẽ đi, nhưng đừng đánh mẹ".
Nghe cậu bé nói xong, vợ tôi ôm lấy nó và khóc. Tôi ngớ người ra không hiểu chuyện gì. Một lúc sau, tôi đỡ vợ và cậu bé vào nhà. Tôi xin lỗi vợ và cầu mong cô ấy nói sự thật cho tôi. Cô ấy vẫn nhất quyết không nói.
Đến lúc này, tôi quay sang xin con riêng nói sự thật. Cậu bé vừa khóc vừa nói: "Con đã nghe hết câu chuyện của mẹ Hương và mẹ con. Khi mẹ con bị ốm, mẹ Hương đã đến chăm sóc. Đến lúc mẹ con sắp qua đời, mẹ con đã nhờ mẹ Hương nuôi con. Và hứa không được nói con là con của bố".
Câu nói "con là con của bố" càng khiến tôi không hiểu chuyện gì. Đến lúc này, vợ tôi mới bật khóc. Cô ấy ngẩng lên trời, chắp tay nói: "Đến nước này, em xin chị hãy tha lỗi cho em. Hãy để cho bố con nó được nhận nhau".
Sau đó vợ quay sang bảo tôi: "Đây là con ruột của anh. Mẹ anh đã nói dối. Chị ấy không nhận tiền của mẹ anh. Chị ấy đã rời bỏ anh vì mong cho anh có tương lai tốt hơn. Sau đó, đi đến một nơi xa sinh con. Nhưng một năm trở lại đây, chị ấy bị ung thư. Nên đã quyết định tìm đến em, cầu xin em hãy nhận nuôi đứa con này. Nhưng chị ấy không muốn cho anh biết vì sợ anh sẽ hận mẹ anh".
Nghe vợ nói xong, tôi choáng váng. Thì ra người yêu cũ của tôi đã bị mẹ tôi ép ra đi. Cô ấy không bỏ con của chúng tôi. Tôi khóc vì hối hận. Tôi đã đối xử quá tồi tệ với con ruột của mình. Thậm chí, tôi đã đánh cả vợ. Tôi là đồ tồi. Tôi chỉ biết quỳ xuống xin lỗi vợ và con. Cả gia đình tôi ôm nhau khóc. Khóc vì đau buồn và cả vì hạnh phúc. Tôi thầm cảm ơn vợ đã tha thứ và yêu thương con của tôi hết mực.
Tôi thầm cảm ơn vợ vì đã chăm sóc chu đáo cho tôi và hai con (Ảnh minh họa)
Sau chuyện này, tôi cũng đã về nhà trách mẹ. Mẹ cũng khóc và xin lỗi hai vợ chồng tôi. Bà quyết định lên chùa để sống nhằm chuộc lại tội lỗi của mình và cầu mong cho gia đình tôi được sống hạnh phúc.