Vợ chồng tôi đều là những công chức có công việc ổn định, lương tháng không dư giả nhiều nhưng cũng chẳng đến nỗi túng thiếu. Hạnh phúc của gia đình tôi là hai đứa con ngoan hiền, là bữa cơm sum họp mỗi ngày, là những ngày cuối tuần quây quần bên chiếc tivi.
Rồi đến một ngày cơ quan của vợ tôi có vài người được cử đi nước ngoài học nâng cao, trong số những người đó có vợ tôi. Cô ấy có vẻ không vui vì cho rằng:
- Nhiều người đi nước ngoài về vợ chồng nghi kị lẫn nhau không còn yêu thương như ban đầu nữa. Mà cuộc sống nghĩ cho cùng cũng chỉ là tìm hai từ hạnh phúc nên em nhường suất của mình cho người khác chứ em không thể chia xa anh và các con.
- Trời em bị sao vậy, cơ hội cả đời có một không chớp lấy lại nhường cho người khác. Gia đình mình không giàu có gì mà từ chối một dịp béo bở vậy, sau này học về em sẽ được thăng tiến và gia đình mình sẽ khấm khá hơn.
- Em đã quyết rồi anh đừng thuyết phục nữa.
Tôi hối hận vì quyết định để vợ ra nước ngoài học nâng cao (Ảnh minh họa)
Nói rồi em quay đi chỗ khác để lau nước mắt. Tôi nghĩ em khóc vì tiếc cơ hội đó vừa muốn ở nhà chăm lo cho chồng con vừa muốn được đi học để bằng bạn bằng bè. Hiểu được suy nghĩ của vợ nên tôi đã chủ động gặp thủ trưởng của em để giành lại suất học cho em.
Sắp đến ngày đi tôi mới nói thật cho em biết, lúc này em từ chối giãy nảy lên còn trách tôi không bàn bạc với cô ấy biết. Nhưng chỉ với một câu nói của tôi đã khiến em im lặng đồng ý:
- Anh thấy nhiều người mang tiếng đi học ở nước ngoài vậy mà họ toàn ra ngoài kiếm tiền gửi về cho gia đình thôi. Biết đâu em sang đấy vừa học vừa kiếm thêm tiền giúp gia đình mình lên đời có ngày.
Em đi rồi chỉ còn ba bố con ở nhà tuy buồn nhớ vợ nhiều lắm nhưng vì tương lai mỗi người đành phải hi sinh một chút hạnh phúc cá nhân để cho đại cục thôi chứ biết làm sao được.
Những tuần đầu em gọi điện nhắn tin nhiều lắm ngày vài ba lần rồi cứ thưa dần đi, thậm chí vài tuần mới gọi một lần. Rồi tôi nghe mấy người trong cơ quan nói là em đã bám theo người đàn ông khác. Nghe chưa tường tận nhưng tôi hiểu không có lửa sao có khói nên trong lòng nổi con ghen lồng lộn lên suốt ngày gọi điện cho vợ. Nhiều lần tôi gọi chục cuộc vợ cũng chẳng thèm bắt máy. Lần nào hỏi cô ấy cũng chối đây đẩy bắt tôi phải tin cô ta. Đúng là tôi đã đặt niềm tin nhầm người. Vẫn biết xa chồng lòng người phụ nữ sẽ không giữ được bản thân nhưng cứ nghĩ vợ mình yêu chồng con đến vậy thì làm gì có chuyện thay lòng đổi dạ chứ.
Thất vọng về vợ quá tôi buồn chán chẳng thèm gọi điện hay bắt những cuộc điện thoại cô ấy gọi nữa bởi lần nào cũng chỉ có khóc lóc thanh minh rồi biết đâu đang ăn nằm với thằng nào bên cạnh không biết chừng. Tôi không phải con người dễ bị lừa gạt vậy đâu.
Thất vọng về vợ tôi như người khác, thường xuyên tìm đến rượu làm bạn. Có hôm uống say quá để các con đói khát suốt đêm đến sáng tỉnh dậy nhìn chúng ngủ lăn lóc trên nền nhà tôi mới chua xót cảnh gà trống nuôi con và thương chúng khôn xiết hứa lần sau sẽ không tái phạm nữa. Nhưng tôi đâu có giữ được lời hứa mà cứ mỗi khi tôi buồn hay nghe thấy những lời dậy dỗ khuyên bảo của vợ tôi lại điên tiết uống nhiều hơn nữa. Nhiều lúc tỉnh rượu soi gương tôi không nhận ra sự thay đổi thái quá của mình.
Vào một buổi sáng đẹp trời tôi lại tỉnh dậy sau cơn say mềm, chẳng hiểu sao hôm nay nhà lại đông người quá, nhìn đâu cũng toàn những người thân và bạn bè tôi hỏi hồn nhiên:
- Bố mẹ và mọi người đến đây làm gì mà đông đủ thế, con có sao đâu vẫn khỏe đây này?
Con trai vừa dứt lời mẹ tôi khóc tu lù lù, rồi nhiều người khóc theo sau khiến tôi càng không hiểu gì nói như hét lên:
- Sao mọi người đến đây khóc vậy, ôi các con của tôi đâu rồi? Chúng đâu rồi.
Bố tôi đến bên nói:
- Bọn trẻ rất ổn nhưng vợ con bị mất rồi, chẳng hiểu sao nó lại bị mất nữa, nghe đâu là bị tai nạn gì đó.
Đến lúc này tôi mới thực sự tỉnh rượu, đầu óc tôi quay cuồng, tai ù đi tim đau nhói, chân không đứng vững nữa rồi ngồi bệt xuống nhà. Tôi muốn khóc lắm, khóc hét lên kể lể như những người phụ nữ vậy nhưng không hiểu sao người đàn ông trong tôi cứ bị kìm nén không thể thốt lên được chỉ biết ngồi đó như tượng chờ vợ về.
Sau khi tiễn biệt vợ về nơi vĩnh hằng tôi như một người khác hoàn toàn ít nói hơn không muốn tiếp chuyện với ai chỉ muốn ngồi một mình.
(Ảnh minh họa)
Nhưng nỗi đau đó chưa thấm tháp vào đâu, một tháng sau một người bạn cùng đi học với vợ tôi đến gặp tôi và nói chuyện:
- Em định đưa những kỉ vật của cái Minh từ lâu rồi nhưng sợ gia đình buồn lại thêm buồn hơn nên bây giờ mọi người đã vơi vơi em đưa toàn bộ đồ đạc của nó cho anh đấy.
- Cho anh hỏi ở đấy Minh sống thế nào mà xảy ra tai nạn vậy em?
- Tại nó tham làm quá đấy mà, người ta đi học rồi đi chơi tham quan du lịch khắp nơi còn nó ngoài giờ học ra buổi tối còn đi làm thêm nữa. Trong một lần đi làm về muộn nó bị xe người ta đâm khiến cho ra cơ sự như thế này đấy.
- Ai biết đi làm thêm hay là đi với người đàn ông khác à?
- Thế anh tin những lời đồn thổi hay tin bọn em, thảo nào mỗi lần gọi điện xong là nó khóc xưng mắt lên. Tính nó kín đáo lắm chẳng chịu thổ lộ nỗi buồn với ai đâu. Còn đây là số tiền làm thêm mà Minh kiếm được mấy tháng trước anh cầm lấy mà lo cho các cháu.
Nghe đến đây tôi sững người ra, vậy là từ trước đến giờ tôi đã nghi oan cho vợ, thậm chí đến lúc chết vẫn chưa được minh oan. Đến lúc này tôi không kìm được nước mắt nữa, tôi khóc thực sự, khóc cho chính bản thân mình đã không tin vợ, khóc thương cho sự tần tảo của vợ mà đến chết vẫn bị chồng nghi ngờ. Cũng tại tôi mà em phải nai lưng ra làm thêm để ra cơ sự này, sự tính toán nhỏ mọn của tôi đã đẩy gia đình vào bi kịch.
Ôm nỗi hận bản thân tôi thề sẽ không lấy vợ nữa, quyết định ở vậy để thờ phụng vợ chăm sóc các con không lớn. Cả đời này tôi chỉ có mình em.