Mỗi lần vợ chỉ cần động chân động tay là tôi đã co rúm, sợ hãi. Chẳng phải tôi sợ vợ mà tôi sợ cái nắm đấm của vợ, nó giáng đến đâu thì đau đến đó. Đôi khi chỉ là nắm đấm đùa vui nhưng cũng làm tôi đau điếng.
Ngày yêu vợ, tôi thích sự cá tính của vợ. Tôi là trợ thủ đắc lực của vợ vì mỗi lần vợ đi tập võ, tôi đều chở vợ đi. Vợ rủ tôi vào học, học được năm bữa nửa tháng tôi tự xin rút lui. Tính ra, sự kiên trì của tôi chẳng bằng đàn bà. Tôi chịu thua vợ, thua người con gái cứng rắn, giỏi giang lại còn vô tư như chim sáo. Tôi phục cái sự chăm chỉ luyện tập thể dục thể thao của vợ. Vợ không quản mưa nắng, ngày nào cũng đi tập võ, tập tới mức được đai đen…
Con gái mà được đai đen không phải là chuyện dễ nhé. Khi đã đạt đến độ đó, vợ giơ nắm đấm lên thì khối người chết. Ngày đó, chúng bạn bảo tôi là, ‘người yêu mày được cái là có khuôn mặt xinh chứ còn chân tay thì thô lắm. Về nhà nó mà đánh cho thì đừng có mà khóc với bọn tao’. Tôi cười sằng sặc, vênh mặt lên với chúng nó. Đời tôi là đàn ông sao lại để đàn bà đánh, chúng bạn đã đánh giá tôi quá thấp rồi. Đàn bà có võ thì bằng gì được đàn ông không võ, võ của đàn bà với tôi, bét…
Thế rồi tôi cưới vợ. Đám cưới tổ chức sang trọng ở khách sạn lớn. Chúng tôi cảm thấy yêu nhau, tin tưởng nhau, hạnh phúc vì hôn nhân xuất phát từ tình yêu. Nói chung, với vợ, tôi không phàn nàn gì cả. Vợ tôi là người nương thiện, biết đối nhân xử thế, như vậy là quá đủ, ở đời đâu thể cầu toàn…
Cuộc sống vợ chồng hòa thuận, chỉ là thi thoảng có những xích mích nhỏ. Cái đó thì gia đình nào chẳng có, đâu chỉ riêng nhà tôi. Nhiều lần như thế, tôi rất hay căng giọng nói vợ, tôi bực vì vợ hay nói nhiều, một vấn đề mà cứ nói đi nói lại khiến tôi chán ghét. Nói vợ thì vợ cãi lại xơi xơi, dường như vợ không chịu thua ai bao giờ…
Tôi cứ tưởng mình có tính gia trưởng bảo thủ nhưng xem ra vợ mình còn bảo thủ hơn nhiều. Thôi thì cuộc sống vợ chồng, mỗi người nhịn một tí cho xong chứ cứ chấp nhau mãi thì không biết đến bao giờ mới ôn hòa được. Cái chuyện vỗ ngực tự khen mình là đàn ông cứng rắn không sợ ai, có lẽ tôi sắp rút lại rồi.
Mỗi lần tôi nói với vợ câu khó chịu là vợ lại giơ nắm đấm lên. Tôi thách vợ ‘đấm đi, sợ gì’, thế là vợ hùng hổ đi vào, thụi mạnh vào tôi một cái, tôi đau điếng, chảy cả nước mắt. Cái kiểu đấm của vợ ghê lắm, vợ có kĩ thuật, thụ kiểu chuyên nghiệp làm tôi hoảng luôn. Tôi hốt quá đành phải ‘thôi anh xin em, đừng đấm nữa, anh đau lắm!’.
Hôm trước chỉ vì trêu vợ cái câu gì đấy, vợ không hài lòng, tôi thách vợ, thế là vợ giơ chân lên đạp mạnh vào tôi, làm tôi điếng người. Đạp đúng ống đồng, sưng cả chân. Mà vợ đâu cần dùng nhiều sức, chỉ cần tận dụng chút kĩ thuật, sức lực là có thể khiến đối phương chết lịm rồi. Tôi sợ nhất người khác vỗ mạnh vào lưng mình, chỗ ấy của tôi nhạy cảm hay sao ấy, nên chỉ cần ai vỗ mạnh vào cái là tôi cảm thấy rát như xé, tê cứng sống lưng và thấy khó chịu lắm. Vợ toàn bảo tôi là ‘đàn ông mà như đàn bà, động cái là đau’ nhưng vợ nào hiểu cái nắm đấm quái đản của vợ, giáng vào đâu là chết chỗ ấy…
Tôi bắt đầu thấy sợ cô vợ thượng cẳng chân hạ cảnh tay này. Mỗi lần có bạn tới nhà chơi, vợ vừa võ mồm vừa võ tay chân. Hễ tôi nói cái gì mà vợ không hài lòng là vợ lại câu: “Anh thích ăn đấm không?”. Lúc ấy tôi chỉ biết cười trừ cho xong chứ tôi mà cố chấp khéo mà bị ăn đấm thật, nếu thế thì đau phải biết, kêu lên thì mất mặt với bạn bè.
Bình thường đi đâu vợ cũng ăn mặc hở hang, sexy, rất chi là gợi cảm, ai có ngờ vợ lại có võ… Mà có võ thật đấy, tôi nói thì mọi người không tin. Chỉ có mấy anh bạn chơi thân với tôi là biết nên hay bôi bác tôi. Có vài lần, nói không điêu chứ vì vợ chồng xích mích, cãi nhau, đánh đùa rồi thành đánh thật nhưng kết quả là tôi chịu trận. Tôi bị vợ cho vài đòn rồi sưng cả mặt lên, hôm sau đi làm im thin thít, chỉ dám nói là ngã xe. Nói vợ đánh thì có mà nhục à.
Thật ra, tôi chẳng phải là gã sợ vợ, cũng không thích mấy gã sợ vợ nhưng mà tôi sợ nắm đấm của vợ. Vợ đai đen còn tôi chẳng thứ hạng gì, nếu mà đấu ra thì tôi có thể thắng được vợ vì tôi là đàn ông, tôi khỏe. Nhưng nếu tôi dùng sức mình thì tôi lại thành gã chồng vũ phu.
Được cái vợ lại giỏi cả võ mồm. Ai đến nhà thì vợ cũng sơn sớn, ngọt lắm. Mẹ tôi, mẹ vợ đến chơi, vợ cũng ngon ngọt vô cùng, chẳng ai biết, thi thoảng vợ lại cho tôi vài vố đau điếng. Bạn bè tới thì vợ chỉ đùa đấy, nhưng mà cái nắm đấm dọa nạt của vợ là lời cảnh báo cho tôi, ‘đừng có mà bép xép, không thì chết với vợ…’. Cái giọng điệu và cách ăn nói của vợ gọi là võ mồm ấy thì chẳng ai có thể tin, một người chồng như tôi lại bị vợ đánh, ngay mẹ đẻ của tôi cũng không tin nữa là... Thế nên, trong mắt mọi người thân của tôi, vợ là người nhân phẩm tuyệt vời, chiều chồng hết mực, dịu dàng hết cỡ và cái sự có võ thì không ai biết nhé...
Đúng là lấy vợ có võ thì quá là mệt rồi nhưng lấy rồi nên đành chấp nhận thôi. Ngày trước tưởng lấy được cô vợ cá tính, bây giờ hóa ra thế này!