Ngày cưới gần tới, tôi dồn dập trong đống công việc; tuy mệt mỏi nhưng tôi cảm thấy rất vui vì mình đã tìm được một người phụ nữ tuyệt vời để cùng tôi xây dựng tổ ấm.
Nhưng cũng trong thời gian này, tôi nghe được nhiều lời bàn tán của bà con xung quanh xóm trọ nơi em ở, họ nói rằng tôi đang "mọc sừng", rằng em đang quen một người đàn ông giàu có, rằng người đó vẫn ngày ngày đưa rước em mà tôi không hay biết.
Khi nghe những lời bàn tán đó, tôi nửa tin nửa ngờ bởi lẽ chỉ còn một tuần nữa là tới đám cưới, lẽ nào em có thể đối xử tệ bạc với chồng tương lai của mình như vậy?
Chúng tôi quen nhau từ những ngày đầu mới chân ướt chân ráo lên Sài Gòn trọ học. Em hiền lành, chịu thương chịu khó. Vì hai đứa ở cùng quê nên khi yêu nhau, em và tôi rất được gia đình hai bên ủng hộ. Và giờ đây, hai đứa đã ra trường, có công ăn việc làm ổn định nên bố mẹ hai bên thúc giục làm đám cưới.
Mấy ngày này, tôi thường nhốt mình trong phòng để suy nghĩ lại một cách nghiêm túc về chuyện tình cảm của hai đứa. Và tôi nhận ra một điều, kể từ khi ra trường, đi làm, tôi thực sự rất ít quan tâm đến em. Và cũng chẳng biết từ khi nào, người con gái tôi yêu vốn rất ngoan hiền, ít nói, lại trở nên đanh đá và có phần tính toán hơn trước.
Cách ngày cưới 5 ngày, tôi bỏ hết mọi công việc để theo dõi vợ sắp cưới của mình. Lúc đó, tôi thấy mình đúng là một gã đàn ông hèn mọn khi không tin tưởng người mình yêu thương mà chỉ biết nghe theo lời xì xầm của những người xa lạ. Nhưng thực sự... tôi không muốn mình bị mọi người nói rằng, mình là "đồ ngu"; là kẻ "bị cắm sừng".
Ngồi ở quán nước đối diện công ty em, nhiều lần tôi toan đứng dậy đi về nhưng nỗi sợ hãi trong tôi đã kéo tôi lại. Đến 12h trưa thì tôi bỗng thấy em tay trong tay bước ra cùng một người đàn ông lạ rồi cùng bước lên chiếc xế hộp sang trọng bước đi. Lúc đó, tôi có hỏi cô bán nước thì biết được, đó chính là tổng Giám đốc nơi công ty em làm việc.
Tôi đã theo dõi em từ quán nước tới điểm đến cuối cùng của con xế hộp... và tôi đã chết đứng khi nhìn thấy chiếc xe dừng ở một khách sạn sang trọng. Em và gã đàn ông đó lại tay trong tay bước vào bên trong...
Khi đã trấn tĩnh lại, tôi liền lấy máy gọi điện thoại cho em nhưng gọi mãi không thấy em nghe máy. Một lát sau thì tôi nhận được tin nhắn: "Em đang họp".
Phải rồi, em đang "họp", "họp" trong căn phòng mát lạnh với một gã đàn ông khác. Giờ đây thì tôi mới sáng mắt ra trước những "lời đặt điều" của thiên hạ.
Mọi thứ trước mắt tôi đều sụp đổ, gia đình hạnh phúc, một người vợ hiền... Tôi khóc, khóc cho cuộc tình tan vỡ, khóc cho cuộc hôn nhân chưa bước chân vào ngưỡng cửa hạnh phúc đã vỡ tan.
Hai ngày trước đám cưới, tôi thông báo tới mọi người về việc hủy đám cưới kèm theo lời xin lỗi. Ngay sáng hôm đó, em tức tối tới tìm tôi và hỏi rằng: "Phải chăng anh đã tìm được người đàn bà khác rồi?". Tôi chỉ biết cười trong nỗi đau...
Đến khi tôi hỏi ngược lại, em chỉ biết lặng im và khóc. Em năn nỉ tôi đừng hủy bỏ đám cưới, rằng em đến với người đàn ông đó cũng chỉ vì tiền, em cần tiền để lo cho cuộc sống sau này....
Tôi cảm thấy nhục nhã vô cùng. Chẳng lẽ tôi không đủ lo cho em có được một cuộc sống hạnh phúc mà em phải lên giường với một kẻ giàu có để "nuôi" tôi?
Tôi bỏ lại sau lưng tất cả... gia đình, sự nghiệp và người con gái tôi từng yêu thương hơn chính bản thân mình để đến một vùng đất mới. Sẽ rất khó để tôi xoa dịu được vết thương trong lòng mình.