Chào các bạn! Khi tôi viết những dòng tâm sự này, tôi hi vọng vợ tôi có thể đọc được những chia sẻ của tôi.
Tôi 34 tuổi, vợ kém tôi 5 tuổi. Từ ngày cưới vợ, tôi đã xác định mình là trụ cột gia đình. Dù chỉ đi thuê nhà nhưng tôi vẫn muốn cuộc sống vợ con tôi được sung sướng như bao gia đình khác. Lúc vợ mang bầu, sức khỏe của vợ yếu nên tôi bảo cô ấy nghỉ việc ở nhà nghỉ ngơi rồi cơm nước cho chồng.
Vợ tôi nghỉ việc từ đó và con gái tôi đã 5 tuổi nhưng cô ấy vẫn chưa đi làm. Khi thấy con gái chưa xin được việc, bố mẹ vợ tôi đã cho hai vợ chồng vay một khoản tiền mua được một mảnh đất xen kẹt đã có nhà cấp 4. Chúng tôi chuyển ra rìa thành phố ở và công việc của vợ tôi lại xa thêm một bước. Không mất tiền thuê nhà, tôi cũng không có cớ ép vợ đi làm vì tôi cảm giác mình đang mang nợ nhà vợ.
Tôi làm về xây dựng. Công việc đi theo công trường nên chuyện xa hay gần trung tâm với tôi chẳng có nghĩa lý gì nhưng vợ tôi luôn cho rằng đi làm quá xa, sợ tình hình giao thông. Chúng tôi có mấy chục triệu làm tiết kiệm, tôi mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ để vợ tôi bán hàng và có thời gian đưa đón con đi học. Nói thật, mở tạp hóa chỉ đủ tiền để cô ấy chi tiêu cho những việc riêng của cô ấy còn các khoản sinh hoạt phí, học phí của con tôi vẫn phải lo.
Hai năm nay, công việc của tôi khó khăn. Công ty nợ lương, thu nhập giảm khiến đời sống gia đình càng khó khăn hơn. Thẻ lương của tôi vợ cầm và không thấy lương về, cô ấy nghi ngờ này nọ cho rằng tôi lĩnh tiền mặt rồi gửi về quê cho bố mẹ, anh em. Vì muốn giữ cho gia đình yên ấm, tôi chọn cách im lặng. Tuy nhiên, tôi càng im lặng, vợ tôi càng lấn tới.
Thế rồi, công ty tôi đóng cửa. Tôi ra ngoài xin việc và thật khó xin vì ở vị trí của tôi thấp không thông, cao không tới. Tôi xác định đi làm để kiếm tiền nuôi con nên lương 4 – 5 triệu/tháng tôi cũng chấp nhận nhưng thời buổi ngành xây dựng khó khăn thì mọi thứ đều trở nên viễn tưởng.
Hai tháng nay, tôi ở nhà, thi thoảng ra ngoài gặp bạn bè nhờ giới thiệu công việc này nọ. Nghỉ việc, tôi chán nên hút thuốc nhiều hơn. Tiền tiết kiệm của hai vợ chồng cũng chẳng còn đồng nào, cái quán tạp hóa nhỏ chẳng đủ tiền sữa và học cho con.
Vợ tôi liên tục chì chiết chồng. Cô ấy thậm chí không nấu cơm, không tắm rửa cho con. Cô ấy cho rằng công việc đó là của tôi bởi cô ấy đang đi làm tức đang bán hàng ở cái quán tạp hóa đó, còn tôi vô công thì làm việc gia đình. Tôi không nề hà nấu cơm, tắm cho con thậm chí giặt quần áo cho cả gia đình. Nhưng vợ tôi ngày càng quá đáng. Nếu tôi ra ngoài có việc, cô ấy pha mì tôm hai mẹ con cô ấy ăn. Tôi về nhà, nhìn bếp lạnh ngắt. Cô ấy đáp “thân ai người ấy lo. Ngày trước anh đi làm tôi lo cho anh giờ anh thất nghiệp anh tự đi mà lo”.
Tôi uất nghẹn. Cô ấy quay ra nhắc đến chuyện số tiền bố mẹ vợ tôi cho vay mua đất. Cô ấy nói rằng tôi đang ở rể và tìm mọi cách để động chạm vào lòng tự ái của tôi.
Thất vọng, tôi càng hút thuốc nhiều hơn. Có ngày, tôi hút đến 2 bao thuốc. Vợ tôi gọi điện về quê nói với bố mẹ tôi rằng “con trả chồng con lại cho bố mẹ”. Mẹ tôi không hiểu sự tình. Bà đã khóc khi gọi điện cho con trai. Tôi điên lên về nhà định tát vợ nhưng rồi cố kiềm chế. Cô ấy nói đến chuyện li hôn. Tôi nói “viết đơn đi”.
Tôi ra ngoài về thì đã có một lá đơn để sẵn trên giường. Tôi liền ký đơn và ngay hôm sau cô ấy gửi ra tòa án.
Hôm nay, tòa gọi tôi lên để nghe tâm tư nguyện vọng. Tôi không biết phải làm thế nào vì thực tế tôi rất yêu vợ con. Tôi luôn cố gắng làm mọi việc tốt nhất cho vợ con nhưng cô ấy thì không. Cô ấy thấy chồng vừa thất nghiệp đã chì chiết và khinh bỉ chồng. Là một thằng đàn ông, tôi biết mình phải có trách nhiệm với gia đình và trong tâm trí tôi luôn khát khao kiếm tiền, làm giàu nuôi vợ con. Vậy mà, vợ không hiểu lại cho rằng tôi lười đi làm và đang ỉ vào cô ấy.