PHIM NHẠC » Bật mí điện ảnh

Sự nghiệp quan trọng hơn tình yêu?

Thứ bảy, 12/03/2011 10:55

Yêu nhau 2 năm, tôi vẫn đang là sinh viên đại học năm cuối, còn anh là nhân viên kinh doanh cho một công ty nước ngoài.

 

 

Yêu nhau 2 năm, tôi vẫn đang là sinh viên đại học năm cuối, còn anh là nhân viên kinh doanh cho một công ty nước ngoài. Có lẽ vì là sinh viên, chưa hiểu được sự bận rộn của người đi làm như thế nào, tôi thường trách móc anh.

Ảnh: Internet
   Khi mới yêu nhau, anh còn làm việc cho một công ty nhỏ trong nước; công việc không quá bận rộn nên có nhiều thời gian ở bên tôi. Một tuần chúng tôi gặp nhau hai, ba 3 lần. Nếu không gặp, anh cũng gọi điện, nhắn tin hỏi thăm xem tôi thế nào, có khỏe không, có gì vui buồn... thì mới yên tâm. Công việc nhàn nhã nhưng lương thấp, anh bàn với tôi chuyển qua công ty khác, có thu nhập khá hơn để sau hai năm có thể làm đám cưới. Tôi ủng hộ và thật vui khi anh ứng tuyển và được nhận vào công ty nước ngoài. Mức lương hấp dẫn nhưng đồng thời khối lượng công việc cũng không hề nhỏ.
 
Làm nhân viên kinh doanh phải quan tâm, chăm sóc khách hàng, thời gian rảnh của anh bắt đầu co lại. Một tuần anh chỉ có thể sắp xếp gặp tôi vào tối thứ 7 hoặc chủ nhật, thậm chí có những tuần anh lỗi hẹn vì có công việc đột xuất. Thời gian đầu thấy anh quá tải với công việc, tôi rất thương, hy vọng dần dà mọi việc sẽ ổn định để chúng tôi có thể gặp nhau. Nhưng điều đó là không tưởng, công ty anh có rất nhiều dự án nên công việc luôn đầy ắp.
 
Tôi bắt đầu hoang mang. Ngỡ cùng ở trong thành phố thì chuyện gặp nhau dễ dàng, vậy mà đằng đẵng cả tháng trời không thấy mặt nhau, khi gặp thì anh lại tỏ ra mệt mỏi, đề nghị về sớm. Tin nhắn, gọi điện cũng thưa dần. Tôi rất buồn và tủi thân, cảm giác như anh yêu công việc hơn người yêu.
 
Với anh, sự nghiệp còn quan trọng hơn cả tình yêu?
 
Tôi nhận ra công việc bận rộn không chỉ làm anh mệt mỏi mà còn làm giảm đi tình yêu nồng nhiệt anh đã dành cho tôi ngày nào. Tôi chủ động gọi điện, đòi gặp anh cho thỏa nỗi nhớ thì anh lần lữa. Sự hờ hững ấy khiến tôi chơi vơi.
 
Một ngày, khi không thể chịu được những cảm xúc vừa nhớ thương vừa giận dỗi, tôi nổi nóng với anh. Hôm ấy là một chiều nắng gắt, vừa gặp nhau anh đã nói: “Anh chỉ gặp em 5 phút thôi nhé, anh lại có việc phải đi ngay đây!”. Không chịu được vì tủi thân, tôi nổi nóng: “Vậy thì anh hãy đi luôn đi, đừng bao giờ gặp em nữa!”. Nói vậy chứ tôi mong anh ở lại biết bao. Giá như anh hiểu lòng tôi...; nhưng anh vẫn đi.
 
Đau thắt tim, tôi nhìn theo bóng anh khuất dần, thấy đất dưới chân mình như sụt xuống, nỗi thất vọng ngập lòng…
 
Chẳng lẽ với anh, sự nghiệp còn quan trọng hơn cả tình yêu?
NLĐ