Tôi và anh quen nhau trên cùng một chuyến xe đi về quê. Ban đầu tôi cũng không để ý gì tới anh, nhưng sau đó anh bắt chuyện và xin số điện thoại của tôi. Tôi đã đồng ý cho. Lần đó tôi về để nhận công tác ở một tỉnh miền Nam rất xa quê. Anh là sinh viên học Hàng Hải, tôi kém anh một tuổi. Hôm tôi chuẩn bị đi nhận công tác anh đã từ trường đi xe về gặp tôi. Dù mới gặp anh nhưng tôi rất vui và cảm động khi có một người vì tôi mà không quản ngại khó khăn và vất vả (mưa và rét) để về thăm và chia tay tôi. Thực lòng lúc đó tôi cũng rất quý và thương anh.
Cuộc sống của tôi từ khi bước chân vào đại học đã vấp phải những nỗi đau… tôi nhận ra những nỗi đau đó là do tôi tự tạo ra và bản thân tôi phải tự gánh chịu lấy. Tôi là con gái út của gia đình nên được ba mẹ rất chiều chuộng. Tôi chỉ biết đi học mà không biết cạm bẫy xã hội ngày nay nó ghê gớm như thế nào. Khi tôi mới vào trường, có một người làm quen và yêu tôi. Chúng tôi yêu nhau được một thời gian thì anh ta đòi hỏi chuyện ấy. Một vài lần tôi đã từ chối, nhưng rồi một hôm tôi đã không giữ được mình để rồi chuyện ấy xảy ra. Cũng sau lần đó, cuộc sống của tôi bị đảo lộn. Chúng tôi đã rất nhiều lần chia tay mà không thành. Khi chia tay thì ta có đủ mọi lý do nhưng lý do đầu tiên tôi không thể yêu anh ta nữa chính vì cái tính ghen quá đáng và coi tôi không ra gì. Có một lần anh ta gọi tôi là “cave”. Anh ta nói không chịu trách nhiệm với tôi vì biết đâu tôi đến với anh ta không phải là người đầu tiên thì sao? Tôi đã thật sự rất sốc. Nhưng vì không muốn ảnh hưởng tới việc học và làm bố mẹ buồn lòng, tôi vẫn hoàn thành tốt với tấm bằng khá sau 4 năm học đại học.
Ra trường chưa xin được việc, tôi xin mẹ vào Nam chơi. Lúc này một người bạn cấp 3 của tôi ngỏ lời khi biết chuyện của quá khứ của tôi. Tôi tin người bạn đó, để rồi vẫn bị cậu ta lừa.
Ngày gặp anh là ngày tôi đang trong thời gian rất khủng hoảng. Khi anh nói muốn làm bạn của tôi, và bản thân anh cũng đã cảm nhận được quá khứ của tôi thì tôi đã không giấu anh điều gì. Tôi đã kể anh nghe về quá khứ của mình và đã nhận được sự cảm thông chia sẻ từ anh. Cũng từ đó tôi biết anh là một người biết chăm lo cho bố mẹ và các em…
Thật lòng tôi biết anh rất yêu tôi, tôi cảm ơn và biết ơn anh vì điều đó. Tôi không nghĩ rằng, một người như tôi lại còn đáng được hưởng hạnh phúc. Nhưng giờ đây khi yêu nhau đã được hơn một năm, tôi mới thấm thía hết nỗi đau. Và tôi mới thấy rằng “yêu thôi chưa đủ mà cần có lòng bao dung và sự tha thứ”.
Một lần tôi gửi điện thoại ra cho anh, vô tình ở danh bạ có số điện thoại người yêu cũ. Anh bắt tôi phải gọi điện cho người đó bằng số điện thoại của anh. Và cũng từ đó, người kia nhắn tin và gọi điện nói những chuyện quá khứ của tôi… Tôi đau lòng và thương anh, anh vì tôi mà phải khổ và chịu quá nhiều đắng cay. Những lần ấy tôi chỉ muốn chết đi để không bao giờ phải chứng kiến cảnh đau lòng đó nữa.
Rồi anh bắt tôi không được nghe số điện thoại lạ, không được đi chơi, không còn bạn bè hồi đại học. Thậm chí đến chị gái và chú ruột tôi, anh cũng không cho tôi đi thăm. Mỗi lần đi là anh gọi điện kiếm chuyện gây sự, nói tôi không ra gì. Anh bắt tôi về làm công nhân, anh không muốn tôi đi học văn bằng 2 dù đó là điều bắt buộc cho công việc hiện tại của tôi. Anh rất muốn tôi làm theo ý của anh…
Anh muốn tôi đăng ký kết hôn với anh nhưng ngành của tôi phải được cơ quan đồng ý… Anh không hiểu tôi. Anh giận hờn. Giờ đây khi quá khứ của tôi như thế, tôi đâu còn có quyền lên tiếng? Chuyện quá khứ của tôi, anh cũng đem ra kể cho mẹ tôi. Anh ép tôi phải nói với bố tôi… Tôi làm sao có thể làm như thế đây.
Tôi thương anh vì công việc của anh rất vất vả. Nhưng anh không hiểu và nói tôi không thương và yêu anh. Rất nhiều lần anh tức giận gọi tôi là con "cave", "con đĩ"…
Tôi đã giới thiệu anh với gia đình họ hàng, anh vẫn không tin vào tình yêu chân thành của tôi.
Tôi muốn rời xa anh, muốn được bình yên và anh được thanh thản nhưng không thể... Vì tôi không biết cuộc đời mình rồi sẽ ra sao và tôi thương anh rất nhiếu. Tôi biết anh thật lòng yêu tôi… nhưng anh rất ghen và ích kỷ. Liệu rằng tôi có thể hạnh phúc bên anh không? Khi nói chia tay anh, anh nói sẽ không để cho tôi yên và để cơ quan nơi tôi làm việc biết hết chuyện của tôi…
Đã rất nhiều lần tôi nói với anh để cùng giải quyết mọi vấn đề, để hai đứa hiểu nhưng anh không nghe còn giận hờn và mắng lại tôi. Ban đầu tôi thông cảm vì nghĩ rằng áp lực với anh từ công việc và gia đình, nhưng anh chưa bao giờ hiểu cho nỗi khổ của tôi…
Tôi thấy cuộc sống của tôi như nhà tù, tôi không còn bạn bè… Lúc nào cũng cô quạnh một mình…