“Tôi biết đa số mọi người sẽ sửng sốt, giận dữ và lên án, khi biết một người mẹ 42 tuổi lại cho phép con gái mình quan hệ với bạn trai khi cháu đủ 18 tuổi, như một món quà. Nhưng, tình dục không có tội, nó là một bản năng và nhu cầu tất yếu của con người. Cái sai của người Việt Nam là cố tình lảng tránh để rồi lại quay sang đổ tội con cái mình khi các cháu có hậu quả” - Chị Nguyễn Minh Huyền – giảng viên Đại học – trú tại Khu chung cư làng quốc tế Thăng Long – Hà Nội chia sẻ quan điểm giáo dục giới tính với con gái.
“Chuyện ấy” là một món quà khi con đủ lớn
Dưới ánh đèn ngủ nhàn nhạt, gương mặt con gái chị trong sáng đến thánh thiện. Chỉ vài phút trước, gương mặt thánh thiện của con khiến chị rụng rời. Giữa khi chị đang say giấc thì con gái quay sang ôm riết lấy cơ thể chị, tay quấn quýt khắp mặt, khắp lưng mẹ, miệng lẩm bẩm gọi tên – tên của cậu con trai cùng đội tình nguyện, thi thoảng vẫn đến nhà đón đưa con đi chơi, đi học. Chị điếng người, tim đập loạn xạ, ruột gan như thắt lại trong thoáng chốc. Hàng trăm giả thiết tuôn ra trong đầu khiến chị không sao chợp mắt được. Con vẫn thở đều, còn nỗi tủi thân trong lòng người mẹ cũng bắt đầu hạ nhiệt. Phải, con gái chị đã không còn là đứa trẻ 15 tuổi hoang mang, ngơ ngác ngày nào nữa…
Ngược dòng thời gian, chị nhớ lại kỉ niệm không bao giờ quên trong hành trình làm mẹ của mình. Chị kể: “Tôi còn nhớ 4 năm trước, một buổi chiều cô con gái 15 tuổi của tôi chạy ào về nhà. Ấp úng mãi, con bé mới kể, bạn gái thân nhất của nó đã “dính bầu”. Nghe từ “dính bầu” thốt ra từ miệng con gái khiến tôi sốc thực sự. Cứ nghĩ các con đang ở tuổi hồn nhiên trong sáng, ngờ đâu lại có thể xảy ra cơ sự như thế này?
Cháu gái kia mặt tái xanh, mắt sưng húp khi mẹ con tôi tìm đến. Cháu không dám kể với ai khác ngoài bạn thân là con tôi. Và chúng cầu cứu tôi - người lớn duy nhất mà chúng tin cậy lúc này.
Sự việc khiến tôi giật mình nghĩ, nếu chẳng may đứa trẻ “dính bầu” kia là con tôi, thì tôi phải làm thế nào? Không chỉ cháu mà bản thân tôi sẽ khổ sở và đau đớn xiết bao!”
Chuyện ấy vừa là cú sốc, vừa là cơ hội để chị gần gũi hơn với con
“Tôi cứ nghĩ, chuyện tình dục, tình yêu, trinh tiết ... phải bao giờ con chuẩn bị lấy chồng mới dạy. Nhưng sau chuyện đó, tôi quyết định phải nói ngay không thì “quá muộn” mất!”
Nhờ vừa cùng con chia sẻ một bí mật động trời nên chị dễ dàng tiếp cận với con. Chưa bao giờ hai mẹ con lại gần gũi, cởi mở đến thế với những chủ đề “tế nhị” như con sinh ra từ đâu, vì sao lại có con trong cuộc đời, thế nào là tình dục và quan hệ tình dục an toàn... Không những thế, cháu còn đặt ra nhiều câu hỏi, thắc mắc mà chính chị cũng không ngờ đến. Cũng trong buổi trò chuyện ấy, chị và con đã đi đến một cam kết đặc biệt với thỏa thuận về “điều kiện cần và đủ” mà chỉ hai mẹ con hiểu.
Gương mặt người mẹ sáng rỡ khi nhớ lại cuộc trò chuyện với con: “Tôi nói vui với con, cứ coi chuyện ấy là một món quà, không phải ai cũng được nhận. Nếu con thực sự muốn thì đó cũng có thể là món quà tặng đánh dấu tuổi trưởng thành của con. Điều kiện cần là con phải đủ 18 tuổi, còn điều kiện đủ là tình yêu, và tâm lý sẵn sàng với “nửa kia” tin cậy”. Cháu cười toe toét, bảo tôi nói chuyện y như là chuyên gia tâm lý vậy!
Hai mẹ con cùng cam kết, tôi sẽ tôn trọng tự do, sở thích cùng mọi quyết định của cháu, chỉ “góp ý” chứ không áp đặt. Ngược lại, cháu cũng phải tôn trọng “điều kiện cần và đủ” mà bố mẹ đưa ra”: Không vượt rào khi chưa đủ 18 tuổi” Sau đó, chị còn hướng dẫn con cách dùng thuốc tránh thai, sử dụng bao cao su, giảng giải cho con nghe về về sốc tâm lý hay các nguy cơ mắc bệnh do QHTD. “Điều gì đơn giản thì tôi nói, điều gì phức tạp hơn thì tôi mua sách cho cháu tự tìm hiểu. Nhiều người bạn của tôi khi nghe kể đã giãy nảy lên bảo rằng, tôi liều quá, vẽ đường cho hươu chạy. Tôi chỉ cười, ừ vẽ đường cho chúng nó chạy đúng, còn hơn là giấu giếm, để rồi nước mắt ngắn dài đi chữa cháy lúc “tai nạn” xảy ra!”
Nhắc đến “tai nạn” chị lại nghe buốt lòng. Tâm trí chị vẫn rối bời sau đêm ngủ cùng con. Phải khó khăn lắm chị mới vượt qua được. “Sáng hôm sau, trong lúc giúp con dọn phòng, tôi “nhắc khéo” con, vừa cười vừa bảo, hôm qua con gái mẹ mơ thấy ai mà ôm mẹ chặt thế. Cháu đỏ mặt cười, không nói gì, chỉ tinh nghịch bảo “Mẹ yên tâm đi, con nhớ “cần và đủ” mà...” Tôi gõ đầu mắng yêu con, miệng cười mà trong lòng muốn khóc. Nhưng dù vậy tôi cũng an tâm phần nào, vì con vẫn còn nhớ những điều mà tôi dạy cháu, vẫn nhớ đến “cam kết” của mình” Cũng như nhiều người mẹ luôn nghĩ con mình còn bé bỏng, chị luôn quặn lòng khi dõi theo mỗi bước đi của con. Chị bảo rằng: “Lòng mẹ thương con bằng trời bằng biển. Nhưng thương con đến mấy cũng chẳng cha mẹ nào theo sát con, bao bọc, bảo vệ con cả đời được. Chi bằng dạy cho con tự bảo vệ mình. Và vì vậy, biết chắc chắn đến một lúc nào đó, con cũng trưởng thành, biết yêu, biết... làm chuyện ấy. Và nếu “lúc nào đó” là lúc này, khi con đã đủ 18 tuổi thì dù khó khăn nhưng tôi cũng thuận lòng chấp nhận”