Hóa ra anh vào đó "tòm tem" với ả nhân tình mới quen. Xong việc, cả quần áo lẫn tiền bạc của anh đều bị ả cuỗm sạch.
Tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi giữa đêm khuya khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Tôi cố nằm liều thêm chút đỉnh, nhưng thứ âm thanh chết tiệt cứ chói bên tai, khiến tôi phải bật khỏi giường nhấc máy. “Em à, anh đây!”, giọng chồng tôi hớt hải trong điện thoại. Tôi run rẩy, không hiểu có chuyện gì xảy ra. Chưa kịp đáp lại thì đầu dây bên kia đã xổ thêm một tràng: “Em mang gấp quần áo tới cho anh. Anh đang ở phòng…, khách sạn…Anh bị lừa, nên đừng báo cảnh sát, có chuyện gì về nhà nói sau”. Tôi quay cuồng đầu óc vì anh cứ liến thắng không ngừng. Vừa dập máy, tôi vội bật đèn xem đồng hồ rồi nhào tới tủ quần áo lục đồ. Nhưng chồng tôi ở trong khách sạn làm gì nhỉ? Lẽ nào bị thua bạc? Hay là bị bắt cóc? Chồng tôi năm nay 38 tuổi, là một người đàn ông sống rất chất phác, thành thực. Ngoài việc cơ quan, anh rất quan tâm vợ con. Những lúc rảnh rỗi, cả nhà tôi lại dạo phố mua sắm hoặc tới công viên thư giãn cuối tuần. Người ngoài trông vào, ai cũng tấm tắc khen ngợi, gia đình tôi thật mẫu mực. Chúng tôi kết hôn đã 12 năm, mọi thói quen sinh hoạt của anh tôi nắm rõ trong lòng bàn tay. Thậm chí, chồng ăn mấy bát mỗi ngày tôi cũng có thể kể ra vanh vách, nên chuyện “mèo mả gà đồng” chắc chắc không thể xảy ra.
Anh nói cơ quan tăng ca, nên mới sáng sớm đã bật dậy, là lượt chải chuốt, còn diện chiếc sơ mi mới keng tôi vừa mua. Trông dáng vẻ ông chồng bảnh bao phong độ, tôi buột miệng trêu: “Hôm nay, anh chỉn chu hơn cả buổi đầu gặp em ấy nhỉ!”. Chồng tôi chỉ cười hiền, rồi dắt xe ra cửa. Đâu ngờ, tối lại xảy ra cơ sự này. Tôi còn nhớ, khi dạy con gái học bài, tôi hứa hẹn với cháu: “Đợi ngày mai bố về sẽ cho con đi chơi. Khoảng 8h hơn là bố về rồi đấy, 9h cả nhà xuất phát nhé!”. Chọn xong quần áo, tôi còn cố lấy thêm đôi giày, rồi để lại mảnh giấy với lời nhắn vội vàng cho con gái đang ngon giấc: “Mẹ có việc gấp phải ra ngoài. Ở nhà một mình, con phải ngoan nhé! Mẹ đi chốc lát sẽ về. Ngủ dậy, nếu nhớ mẹ, con cứ gọi điện để mẹ biết đấy. Mẹ yêu của con!”. Sắp xếp ổn thỏa mọi việc ở nhà, tôi lao ra ngoài đường, vẫy xe tới địa chỉ khách sạn mà chồng cung cấp. Dù đoạn đường chỉ mất khoảng 20 phút chạy xe nhưng sao với tôi, thời gian chậm hơn rùa bò. Có lẽ, đây là lần đầu tiên tôi phải thấp thỏm, lo sợ tới vậy. Tới gần khách sạn, người tôi lạnh toát. Định thần hồi lâu, tôi mới dám kể rõ sự tình với người bảo vệ để lên phòng. Tôi rón rén từng bước tại dãy hành lang, rồi khẽ gõ cửa phòng. Chồng tôi hiện ra trước mắt với tình trạng không mảnh vải che thân. Biết chồng chẳng hề hấn gì về tính mạng, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Còn anh ta cứ luống cuống che chắn cơ thể bằng chiếc khăn tắm. Vừa trông thấy tôi, anh hớn hở như bắt được vàng rồi giật vội đống quần áo để mặc. Nhìn cái cách anh ta vận đồ, trông thật nực cười.
Nỗi lo vừa lắng dịu, tôi lại phải hứng chịu sự thật đau lòng do chính chồng thú nhận. Thực ra, cơ quan không hề tăng ca, anh ta chỉ viện cớ để hẹn hò với một cô gái quen trên mạng. Họ rủ nhau vào khách sạn hú hí. Chồng tôi rất thích lên mạng, ngày nào anh cũng dành ra hai tiếng làm bạn với máy vi tính. Tôi không biết anh làm những gì trong phòng đọc sách, vì luôn tôn trọng quyền riêng tư của chồng. Nhưng đâu ngờ, người đàn ông mẫu mực của tôi lại giở chứng tới vậy. Anh và ả đã ở trọn bên nhau cả ngày, còn tình tứ đi dạo bên ngoài. Sau khi “mây mưa”, chồng tôi ngớ người nhận ra mọi thứ đã không cánh mà bay. Cả người tình lẫn quần áo, di động, máy ảnh, thậm chí cả ví tiền cũng bị cuỗm sạch. Điện thoại của cô ta cũng ngắt liên lạc. “Đó là người phụ nữ trạc 30 tuổi. Bọn anh quen nhau từ hai tháng trước. Anh bỗng nảy sinh tình cảm với cô ấy sau nhiều lần liên lạc qua chat và xem webcam. Cô ta có sức hấp dẫn, lại đang độc thân, là một lãnh đạo tại doanh nghiệp nước ngoài. Cách trò chuyện của cô ấy cũng rất nhã nhặn, nên bọn anh mới hẹn hò”, chồng tôi ngoan ngoãn thú nhận. Vì gia đình, vì con gái, cũng là vì bản thân, tôi phải dằn lòng tha thứ cho gã chồng trăng hoa. Nhưng những chị em đã xây dựng tổ ấm, những ai đang ngập tràn trong hạnh phúc, cũng nên cảnh giác hơn với mọi chuyện. Đừng để tới khi xảy ra cơ sự như tôi, lại phải gượng gạo chữa cháy… Lời bàn Chồng bạn đã nhận ra sai lầm của mình và thành thực mọi chuyện, điều ấy chứng tỏ, trái tim anh ta vẫn dành cho bạn. Kết hôn 12 năm, tuy chưa phải quá dài, nhưng cũng là quãng thời gian đủ để những cảm xúc nóng hổi thuở đầu phai đi chút ít. Vì vậy, chuyện chồng bạn ngoại tình rất có thể vì khi ấy, anh ta có tâm lý nhàm chán với hôn nhân của hai bạn. Sau chuyện này, bạn nên tìm cách hâm nóng tình cảm. Đã quyết tha thứ, giang rộng vòng tay với kẻ biết quay đầu lại, thì bạn cũng đừng bận tâm suy nghĩ về những chuyện đã qua. Sống cho hiện tại và tương lai mới là điều quan trọng.