Còn nhớ ngay sau tuần trăng mật xong, vợ chồng tôi bắt tay vào công việc mới và tôi bắt đầu vỡ lẽ ra nhiều điều. Chồng tôi cứ bắt ne bắt nét tôi từng li từng tí theo sở thích của anh mới yên. Ban đầu tôi cứ nghĩ thôi thì chiều theo ý chồng để chồng vui.
Tôi đi làm về muộn, chồng chẳng nói chẳng rằng quay mặt đi. Biết lỗi tại mình chưa kịp cơm nước gì nên tôi xuê xoa làm lành. Thế nhưng chồng vẫn dỗi hờn cứ như con gái vậy. Nằm ngủ, anh lấy gối úp vào mặt, cốt để không phải nghe tôi nói gì. Rồi bất ngờ anh ngồi nhổm dậy: “Anh không thể chịu được khi em về muộn. Anh rất ghét khi em không chịu nghe lời”. Tôi thanh minh: “Vì công việc mà anh, có ai muốn về muộn vậy đâu?”. Thế là anh hăng hơn: “Em đến công ty mà ở, đừng về nhà này nữa”. Tôi sững sờ trước lời chồng nói. Không ít lần chồng giận dỗi bỏ cơm như thế. Một buổi sáng tôi bật cười khi anh bảo: “Em đừng mặc cái váy này, ngắn lắm nên anh không thích”. Khi thấy tôi vẫn diện nguyên cái váy ấy đi làm thế là anh im lặng, không thèm nói gì nữa và tối đó anh đi làm về là chui lên phòng ngủ từ rất sớm.
Tôi cũng không đếm được có bao nhiêu bữa tối phải ăn cơm một mình nữa. Tôi cũng chẳng thể nhớ đã bao nhiêu lần phải xuống nước làm lành trước. Cũng không biết bao nhiêu đêm tôi thức trắng khi chồng cứ quay mặt vào tường ngủ. Thế là hết lần này đến lần khác tôi toàn phải chủ động dỗ dành chồng. Tôi chợt nhận ra có phải mình chưa thực sự hiểu người mà bấy lâu nay tôi luôn xem là duyên số? Ngày còn yêu thì anh chiều chuộng tôi lắm. Tôi luôn cảm nhận anh là người hiền lành, kiệm lời, không có những thói hư tật xấu khác. Chúng tôi đi đến đám cưới chỉ sau 7 tháng tìm hiểu mà tôi những tưởng là duyên phận sắp đặt để hai đứa đến với nhau. Anh là con trai một trong một gia đình có của ăn của để. Thế nên anh được mẹ và chị gái quan tâm, săn sóc tựa như cục cưng. Có lẽ chính vì vậy mà anh sinh ra tính ích kỷ, chẳng bao giờ chịu suy nghĩ cho ai. Tôi luôn cố gắng để không làm chồng giận vì thú thực tôi chẳng vui vẻ gì khi nhìn thấy cảnh tượng người đàn ông yếu đuối, hờn dỗi như đàn bà. Nhưng có lẽ vì tôi càng cố gắng thì anh càng có cơ hội bộc phát bản chất mềm yếu của mình. Số lần anh làm mặt lạnh với vợ càng tăng lên khiến tôi rất mệt mỏi.
Tôi đã luôn cố gắng thu xếp công việc trên cơ quan để về nhà lo cơm nước. Tôi cũng không dám đi đâu nếu không có sự đồng ý của chồng. Và rồi cũng đến lúc tôi thấy thực sự nhàm chán mỗi khi bước chân về nhà. Cái cảm giác nặng nề đè nén lâu ngày vì nghĩ không biết nay chồng có bực mình gì không? Tôi cũng chán vì người chồng của mình chẳng chút mạnh mẽ như chồng nhà người ta. Tôi là phụ nữ, lẽ ra phải nhõng nhẽo, nũng nịu chồng. Nhưng ở nhà tôi thì lại có sự đổi ngôi. Tôi toàn phải dỗ dành chồng chẳng khác gì mẹ dỗ dành đứa con bé bỏng. Sự hấp dẫn nam tính của chồng đối với tôi cứ mất dần từng ngày như thế. Đến khi tôi sinh đứa con đầu lòng, tình hình càng trở nên căng thẳng hơn. Anh thường xuyên ghen tuông với chính con mình vì cho rằng tôi bỏ bê chồng, không còn yêu anh nữa. Tôi đã không ít lần giải thích để anh hiểu nhưng dường như đều vô vọng. Anh đã làm bố rồi mà vẫn còn giận dỗi như trẻ con vậy. Ban đầu, mỗi lần giận vợ thì anh còn chịu nằm ở nhà. Sau này, anh cứ hơi một tí là bỏ về nhà bố mẹ đẻ. Không ít lần mẹ anh, rồi cả chị gái anh gọi điện bảo tôi sang xin lỗi nhưng tôi tự thấy mình chẳng có lỗi gì cả. Cảm giác ngán ngẩm và thất vọng cứ nhân lên từng ngày. Chẳng nhẽ chỗ dựa cuộc đời tôi là như thế này đây ư?