Nếu tình yêu chỉ là một cảm xúc, nó đến với ta, có thể nó sẽ bỏ ta đi hoặc nó ở lại, thì thực sự có điều gì là trọn vẹn vĩnh cửu?
Bạn biết đấy, đã quá lâu rồi bạn quá đỗi yêu một người… Yêu đến mức bạn nghĩ thế giới thực sự hình tròn và những đám mây thì đầy một màu viên mãn. Vũ trụ và hành tinh nhỏ bé, ngày và đêm nối tiếp nhau một cách có lý đến kinh ngạc… Trên phố mọi gương mặt đều thân quen. Bạn sống những ngày yên ổn và bình thản như đi trên cỏ mềm.
Đã lâu quá rồi bạn ngủ trong giấc mơ màu tím phớt, đôi môi có màu tình nhân và vòng tay ấm áp hát thành nhạc cái điệu “tu lu ta la pha pha”… bạn không muốn tỉnh dậy nữa, và đơn giản không muốn tin hay không tin bất cứ điều gì.
Thế nhưng đến một ngày khi bạn thức dậy và nhận ra rằng, không có tình yêu nào là hoàn hảo. Bạn đánh mất cái tình yêu “quá lâu rồi” của bạn… Đánh mất một cách thảng thốt không ngờ… Nhưng trong tình yêu, nào có gì ngờ trước được. Nó là một cảm xúc được nuôi dưỡng nhưng cũng là thứ cảm xúc thật dễ đổi chiều, dễ đánh mất…
Giờ đây, bạn không yêu ai cả. Đơn giản là không yêu ai cả, bạn đi trên mặt đất bằng phẳng, có ổ gà, bã kẹo cao su và lá dập. Vũ trụ của bạn là của bạn, nó không có màu gì sất ngoại trừ đôi khi nó nhuốm màu áo bạn mặc hôm nay… màu khăn bạn chọn, màu son bạn đánh… Đôi khi, có những lúc đứng trong nhà tắm, khi nước chảy qua tóc, chảy xuống mặt, bạn cúi đầu xuống điều chỉnh tiêu cự mắt mình nhìn dòng nước để thấy lúc nó chảy nhanh, lúc chảy tốc độ chậm rãi từng giọt. Khi đó bạn vẫn nghĩ về tình yêu, nhưng nghĩ cả đến sự mất mát… mất mát một cuộc sống bạn đã từng có và sẽ không bao giờ có lại được. Mất mát cái cảm giác yêu thương đã từng ở quanh đây bao trùm lấy bạn thật ấm áp yên bình… và sẽ không bao giờ có lại được.
Sau đó khi bạn tắt vòi sen, bạn ngừng luôn mọi suy nghĩ, mới nảy ra trong đầu… và quay về sống cuộc sống của bạn (mà vốn dĩ không phải là của bạn).
Sẽ có lúc, bạn tự hỏi: Liệu đến bao giờ, trái tim mình có thể lại yêu một ai đó, nhiều như ta đã từng yêu. Liệu có khi nào, ta sẽ lại tin một ai đó, nhiều như ta đã từng tin? Có bao giờ vũ trụ của ta lại có màu áo người ấy mặc, màu khăn người ấy quàng, mùi nước hoa người ấy dùng, hơi ấm riêng biệt người ấy bao trùm lên ta?
Sẽ có lúc bạn hỏi như vậy… và không có câu trả lời nào rơi xuống hết…
Đơn giản, có lẽ sẽ chẳng bao giờ xảy ra điều ấy nữa… Yêu một ai đó như ta đã từng yêu! Có thể ta sẽ gặp một ai đó, ta sẽ yêu thêm một lần nữa, nhưng sẽ không bao giờ như trước. Hoặc giả ta có thể giả định mà yêu một người trong tưởng tượng. Góp nhặt một chút từ người này, người kia. Từ một bức ảnh ta nhìn thấy ai đó chụp, từ một bản nhạc ta nhặt được trên mạng mà ai đó thích… từ một góc nhà ai đó ở có cây đàn màu nâu và những cuộn băng màu trắng, từ bàn tay ai đó đang cầm một điếu thuốc cháy dở, từ một cuốn sách ai đó đọc… từ một size quần Jean ai đó mua…
Yêu một ai đó trong tưởng tượng của ta để nhìn thẳng vào người bên cạnh mà thực ra chỉ nhìn thấy một giả định… Ta phải tiếp tục đi bên cạnh giả định đó, để cũng hồi hộp và mơ mộng. Để cũng ấm áp nhớ nhung. Để những hình dung trôi nổi qua một ngày không tẻ nhạt… Và để không bao giờ bị thất vọng hay đau đớn.
Liệu như thế có đồng nghĩa với sự hèn nhát? Hay chỉ đơn giản ta đang cố bảo vệ mình khỏi thế giới rất thực tế này? Thế giới mà để có được tình yêu, ta phải đấu tranh với rất nhiều điều, ví dụ như sự tự trọng, tính cao ngạo, nỗi hèn nhát, và thậm chí không trung thực với bản chất của mình.
Có những phụ nữ, đi qua nhiều năm chỉ để học yêu chính mình… thế nhưng cuối cùng lại ngồi mà yêu một người trong tưởng tượng. Chỉ đơn giản vì, cho dù mạnh mẽ đến bao nhiêu, thực sự thế giới của một người phụ nữ không bao giờ hoàn thiện nếu thiếu một tình yêu trọn vẹn, một người đàn ông trọn vẹn của họ.
Nhưng nếu tình yêu chỉ là một cảm xúc, nó đến với ta, có thể nó sẽ bỏ ta đi hoặc nó ở lại, thì thực sự có điều gì là trọn vẹn vĩnh cửu?
Như thế có phải quá thê thảm không? Đáng nhẽ chính bạn phải thấm nhuần rằng “Tình yêu là một điều hữu hạn tươi đẹp”… cái triết lý do chính bạn viết ra cách đây chẳng bao lâu!!!