Đến giờ phút này, tôi vẫn không hiểu tại sao chồng mình lại thay đổi nhiều như vậy? 6 năm qua là thời gian chung sống vô cùng hạnh phúc của gia đình chúng tôi và tôi chưa bao giờ một lần nghi ngờ anh phản bội, trăng hoa bên ngoài.
Tôi đã đặt niềm tin tuyệt đối vào anh… nhưng rồi, tôi đã hoàn toàn suy sụp và thất vọng khi phát hiện ra chồng mình có quan hệ với một người phụ nữ đã có gia đình, trong khi tôi vẫn đang mang thai đứa con thứ hai. Cho đến khi tôi sinh bé thứ hai được hai tháng rưỡi thì mọi chuyện mới bắt đầu vỡ lẽ...
Khi tôi phát hiện ra tất cả sự thật đó, anh khóc lóc, van xin, thề thốt sẽ từ bỏ người phụ nữ đó để toàn tâm toàn ý lo cho gia đình và hứa sẽ không bao giờ tái phạm. Vì thương chồng, thương hai đứa con còn nhỏ dại nên tôi chấp nhận cho qua mọi chuyện, tiếp tục chung sống với anh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Những tưởng một lần mắc lỗi, anh sẽ hối lỗi và sửa sai… nhưng không ngờ, tất cả những hành động khóc lóc, van xin đó chỉ là cách để đối phó với vợ con. Anh không biết quý trọng những gì mình đang có, không biết nâng niu, gìn giữ hạnh phúc gia đình...
Anh đi làm cả ngày, sợ ăn cơm ngoài quán không vừa khẩu vị nên ngày nào cũng như ngày nào, 5 giờ sáng tôi lại lọ mọ dậy nấy cơm, pha cà phê sẵn để anh mang theo, chăm sóc cho anh từng li từng tí. Những tưởng anh sẽ trân trọng những tình cảm, sự hy sinh của tôi dành cho anh, cho gia đình… nhưng có lẽ cha ông ta nói đúng, “cha mẹ sinh người, trời đất sinh tính” nên bản chất trăng hoa trong con người anh không bao giờ thay đổi.
Chuyện ngoại tình của anh giải quyết êm xuôi vừa được một tháng thì anh lại cặp kè với cô bé thu ngân mới vào làm ở công ty anh (cô bé này nhỏ hơn anh 10 tuổi và cũng đã có gia đình). Nhưng đúng là người gian dối thì cứ cố che giấu như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ bị phát hiện. Và một lần nữa, anh lại bị tôi bắt gặp lúc tôi mở hòm mail của anh để kiểm tra. Khi đọc xong những dòng chat chit tâm sự của chồng với người tình, tôi dường như chết lặng… Tôi đã khóc như chưa bao giờ được khóc. Tôi đã ngồi lặng đi từ 2 giờ sáng cho đến 5 giờ sáng, mắt nhìn trân trân vào những dòng chữ tâm tình ướt át của anh dành cho cô ta mà chưa một lần trong đời, anh nói với tôi như vậy!
Mọi thứ đều chấm hết. Tôi nghĩ như thế cũng tốt vì tôi cũng nên tìm lối thoát cho bản thân mình và cả anh nữa... Tôi viết đơn ly hôn đưa cho anh nhưng anh không chịu ký. Anh chở tôi đến gặp cô bé đó để chứng tỏ anh đã có thành ý, hối lỗi và cũng để chấm dứt quan hệ với cô ta. Tôi hỏi anh, “Điều gì khiến anh đánh đổi cả hạnh phúc gia đình để đến với cô bé đó” thì anh trả lời, “Em hơn cô bé đó nhiều lắm nhưng chỉ thua cô ấy ở một điểm, đó là cách làm tình”.
Tôi đau đớn như bị hàng ngàn nhát dao đâm vào tim khi nghe được những lời nói đó từ người chồng phản bội. Trong tôi lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện ly hôn vì tôi nghĩ đây là giải pháp tối nhất cho cả hai. Nhưng rồi một hôm, khi chở đứa con trai lớn đi học, nghe con nói, “Thôi mẹ đừng khóc nữa, con thương mẹ lắm! Con không muốn cha mẹ cãi nhau đâu… như vậy con buồn lắm!”. Nghe những lời nói của con trai, lòng tôi như chết lặng… và tôi không biết nếu như đi đến quyết định ly hôn thì liệu mình có lỗi với con hay không?
Rồi tôi cũng cho mình thời gian để bình tâm suy nghĩ lại. Tôi nhận được rất nhiều sự an ủi, chia sẻ từ những người thân, bè bạn của mình, ai ai cũng động viên tôi, “Hãy vì con mà sống” khiến tôi không dám đi đến chuyện ly hôn nữa. Hiện tại, tôi và anh vẫn chung sống dưới một mái nhà. Anh cũng có phần thay đổi hơn trước, có trách nhiệm hơn đối với gia đình và cũng cư xử ngọt ngào hơn đối với tôi. Dù là vậy nhưng vết thương trong lòng tôi vẫn còn đó. Tôi vẫn bị ám ảnh bởi nỗi đau mà anh đã gây ra cho tôi. Tôi sợ mình lại bị anh dối gian một lần nữa… vì thế nên trong lòng tôi lúc nào cũng hoài nghi về những tình cảm của anh cho tôi và gia đình. Càng cố ép mình sống như vậy, tôi càng cảm thấy mệt mỏi khi phải sống giả tạ và coi như chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra với con người trăng hoa đó.
Giờ tôi cảm thấy rối rắm lắm! Tôi không biết phải làm sao để cho tâm hồn mình được thanh thản… Nếu như tôi tự tìm lối thoát cho mình thì con tôi sẽ không có được tình cảm của người cha và nó sẽ mặc cảm với bạn bè mình về điều đó. Còn nếu thương con mà chấp nhận sống với gã đàn ông gian dối này thì chắc chắn tôi sẽ còn phải đau khổ dài dài khi phải đối diện với anh, đối diện với sự giả dối cho dù anh đang cố gắng thay đổi...
Những lúc tâm trạng tôi không yên như lúc này… tôi chỉ còn biết niệm Phật để cho tâm mình được tĩnh lại, để quên đi những nỗi đau, những buồn bã tôi đã phải chịu đựng trong suốt thời gian qua!