Từ khi yêu anh tới bây giờ, anh đã cho em nhiều cảm xúc mà không thể diễn tả nổi, là sự bất ngờ không lường trước được, anh yêu em mãnh liệt, em biết điều đó, em hạnh phúc lắm anh ạ. Thế nhưng đi cùng những niềm vui tưởng chừng như không ngớt ấy là cả nỗi buồn, những giọt nước mắt, những tháng ngày xa cách. Yêu anh em không được như những người con gái khác khi yêu, nhiều lúc em cũng chạnh lòng lắm, nhưng nghĩ vì anh là lính để an ủi bản thân.
Yêu anh, những buổi sớm mai em không bao giờ nhận được tin nhắn đánh thức hay những lời mùi mẫn có cánh. Nhưng không sao anh ạ, vì em chẳng lo đang lúc ngủ nướng có tiếng chuông điện thoại làm em thức giấc.
Yêu anh, em không được anh mua đồ ăn sáng, cũng chẳng được anh đưa đi làm, em tự thân vận động. Nhưng không sao anh ạ , em học được tính tự lập.
Yêu anh - Những lúc nhớ anh, em chẳng biết làm gì để cho nguôi nỗi nhớ, cầm điện thoại lên nhưng chỉ nhìn số của anh thôi, vì em biết có gửi tin nhắn anh cũng chẳng nhận được. Nhưng không sao anh ạ, nỗi nhớ đó cho em biết em yêu anh đến thế nào.
Yêu anh, chúng mình không có những buổi cà phê, cũng chẳng có những buổi dạo phố lãng mạn, em cũng chẳng mè nheo anh cõng em được. Nhưng không sao anh ạ, nếu không có anh em ở nhà xem phim, đọc báo hay cùng mấy đứa bạn đi hát. Em trở nên có nhiều bạn tốt hơn.
Yêu anh, em cũng chẳng được anh cùng đi shopping, em luôn phải đi một mình, thử đồ đẹp hay không thì em nhờ bà chủ quán, mà anh biết rồi đấy bà ấy luôn khen em mặc đẹp. Không có anh đi cùng, không sao anh ạ, vì em biết em mặc đẹp thật mà.
Yêu anh, mỗi ngày em không được gặp anh, không được nghe anh nó , không được nhìn thấy anh cười. Nhưng không sao anh ạ , em nhắm mắt tự tưởng tượng về anh là em vui rồi.
Yêu anh, mình xa nhau thế cũng chẳng có cơ hội để giận hờn vu vơ, hay chiến tranh lạnh,cũng chẳng bao giờ được anh năn nỉ xin lỗi làm lành bao giờ, em cũng chẳng có cơ hội làm cao. Nhưng không sao anh ạ, vì em biết lúc yêu mà giận nhau mệt tới cỡ nào.
Yêu anh, giờ đi ngủ em cũng chẳng được anh chúc ngủ ngon, cũng chẳng được nghe anh nói ''hôn em '' trước khi ngủ . Nhưng không sao anh ạ, vì em sẽ ngủ ngon lắm.
Yêu anh , lúc bị ốm em không có ai chạy đi mua thuốc, chẳng có ai dỗ dành em ăn nhiều lên để nhanh khỏi ốm. Nhưng không sao anh ạ, vì em rất hiếm khi bị ốm, nếu có ốm thì cũng bị cảm nhẹ thôi, em mua một lần thuốc uống là khỏe ngay thôi mà.
Yêu anh, em chẳng được đi chơi ngày lễ tết, cũng không được anh tặng hoa và hoa là thứ xa xỉ đối với em .Nhưng không sao anh ạ, hoa, quà ,chỉ là vẻ bề ngoài thôi , cái em cần thật sự là tình yêu của anh thật kia. ( Nghĩ vậy để cho em khỏi tủi thân).
Yêu anh em còn hàng tá thứ không được, nhưng nếu kể hết ra em sợ anh biết anh lại buồn, hoặc có người đọc bài này sẽ xúi em bỏ quách anh cho xong, yêu một người ở gần để được những cái mà yêu anh em không được .
Dù không được như thế nhưng yêu anh em chấp nhận tất cả, nếu không học cách chấp nhận em sẽ không bao giờ được yêu anh bởi đơn giản là vì anh là lính mà, em thông cảm cho đời binh nghiệp của anh, đôi lúc em cũng chạnh lòng lắm anh biết không, vì thế anh hãy yêu em nhiều lên nữa để bù đắp lại những gì em không nhận được khi yêu anh. Em biết có rất nhiều cô gái giống em vì yêu ''phải'' lính , nhưng chúng em sẽ rất tự hào khi người yêu mình đang cố gắng gìn giữ sự yên bình cho đất nước. Chúng em sẽ là hậu phương vững chắc cho những anh lính Bộ đội Cụ Hồ.